Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 890

Bọn họ cũng không muốn trở về huyện Nam Khê.

Bà ta đã biết chuyện Khổng thị sẽ đi kinh thành thành thân với Nghệ vương, mặc dù âm thầm mắng trong lòng không ít, càng cảm thấy Khổng thị không giữ phụ đạo, nhưng không có cách nào ngăn cản, càng hâm mộ ghen tị vô cùng.

Bọn họ cũng hiểu, huynh muội Tiêu Hàn Tranh muốn đi theo Khổng thị thăng quan tiến chức.

Trước đó lão Nhị có nói với bọn họ, không muốn bọn họ đi theo về huyện Nam Khê chịu khổ, để cho bọn họ ở lại Bắc Thành, đến lúc đó có thể dựa vào Tiêu Hàn Tranh mà sống.

Trở về huyện Nam Khê có lợi ích gì, tất nhiên phải đi theo Tri phủ, quận chúa, mới có thể sống tốt.

Nói không chừng mấy người Đại lang còn có thể đi theo Tiêu Hàn Tranh lấy được một chức vị gì đó, không thấy tên ăn chơi tác táng Hề Duệ cũng lấy được chức viện trưởng sao.

Cho nên bọn họ nghĩ ở lại Bắc thành cũng được.

Thời Khanh Lạc vẻ mặt của ba người lão thái thái cũng đoán đại khái được suy nghĩ của bọn họ.

Nàng cười nói: "Tất nhiên không phải."

"Ta cảm thấy bây giờ là Tiêu nam tước buồn khổ trong lòng, chân của ông ta bị tàn phế, lại bị Cát Xuân Như hạ độc không thể có con được nữa, bây giờ chỉ có một đứa con gái duy nhất, tương lai không thể thừa kế tước vị, ông ta khẳng định rất rầu rĩ!"

Con gái mà nàng nói chính là do Đào Liễu sinh ra, dù sao Tiêu Bạch Lê đã cắt đứt quan hệ với phụ thân cặn bạ, không tính là con gái của đối phương.

Đại Lương chỉ có một nữ tử đặc biệt là Tịch Dung tập tước, tất nhiên con gái của Tiêu Nguyên Thạch không thể có vinh dự đặc biệt như vậy.

Lão thái thái nghe được cũng cảm thấy có đạo lý: "Cũng đúng, khẳng định trong lòng lão Nhị rất buồn khổ.”

Bị tiện nhân Cát Xuân Như hại như vậy, đổi thành ai cũng rất khó chịu.

Quan trọng là không có con trai, sau này tước vị cũng trở thành lãng phí.

Lão thái thái đau lòng nói: "Vậy tước vị kia không truyền cho đời sau của lão Nhị thì sẽ không còn nữa?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Nếu sau này ông ta không có con cháu, vậy khẳng định chỉ có một đời mà thôi."

Tiếp đó lại nói: "Chẳng qua nếu ông ta nhận con thừa tự, cũng vào gia phả, được gia tộc thừa nhận, tước vị vẫn có thể truyền cho ngời con trai thừa tự đó."

"Chẳng qua cũng không biết sau này Tiêu nam tước có nhận con thừa tự hay không."

"Nếu không nhận, vậy lãng phí một tước vị rồi."

Người nói có lòng, người nghe cũng có ý.

Lão thái thái đảo con ngươi: "Con thừa tự cũng có thể?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Tất nhiên, nhận thừa tự vào gia phải chính là con trai của Tiêu Nam tước, hợp pháp thừa kế tước vị."

"Đây là tước vị, có thể oai phong hơn huyện lệnh rất nhiều."

"Mặc dù trở về huyện Nam Khê, cũng không cần hành lễ với Huyện lệnh, Tri Phủ cũng phải nhượng bộ ba phần."

Tiếp đó lại nói một tràng lợi ích của tước vị, mạnh khi thông qua thi cử làm một vị quan nhỏ.

Vương thị và Ngô thị cũng không nhịn được động lòng.

Nghe vào rất có đạo lý, con trai các nàng đừng nói thi đậu tiến sĩ, ngay cả tú tài cũng không thi đậu.

Cho nên làm một huyện thừa bát phẩm, nhưng tri huyện Thất phẩm lại khó khăn, chứ đừng nói đi lên.

Sau này nếu có thể thừa tước, đó không phải còn oai phong hơn huyện lệnh sao, thân phận đủ cao, toàn bộ người nhà cũng được đi theo lên.

Hai người đều có tâm tư, dù sao Tiêu Nguyên Thạch không sinh được con trai, nhận con trai các nàng làm con thừa tự củngaats tốt, cháu ruột tốt hơn những đứa bé ở bên ngoài.

Lão thái thái cũng cảm thấy ý này rất hay, Đại Lang của bà ta là người có năng lực nhưng lại không có cách nào thi triển được.

Nhưng nếu thừa tước rồi, sau này thân phận của như nước dâng thuyền, dù sao lão Nhị không sinh được con trai nhận cháu làm con thừa tự cũng rất tốt.

Lão thái thái rất động lòng, chỉ là có chút cố kỵ: "Nhưng nếu trở về huyện Nam Khê, chuyện này có phải có chút mất thể diện hay không? Sao lại không ở kinh thành chứ."

Thời Khanh Lạc nói: "Đi huyện Nam Khê thì mất thể diện cái gì? Chẳng là đây không phải là chuyện quang tông diệu tổ sao?"

"Đừng nói là huyện Nam Khê, ngay cả phủ thành Nam Quảng, cũng không có nhà ai được thừa tước đâu."



"Lúc trước mọi người đều biết các ngươi bán nhà và ruộng đi kinh thành dựa vào Tiêu tướng quân, nhưng bọn họ cũng không biết bây giờ các ngươi sống như như thế nào."

"Nghe nói còn có người nhàn ngôn toái ngữ, nói khẳng định cuộc sống của các ngươi không tốt, bán nhà và ruộng sẽ hối hận."

"Lần này có tước vị trở về, những người đó tuyệt đối sẽ khiếp sợ, sau đó toàn bộ mọi người sẽ hâm mộ lão thái thái sinh ra một đứa con ngoan."

"Ở Bắc Thành người có thân phận địa vị cao không ít, các ngươi đi ra ngoài cũng không được thể diện."

"Hơn nữa người quen biết cũng không nhiều, người ta cũng sẽ không chủ động khen hoặc hâm mô."

"Nhưng nếu trở về huyện Nam Khê địa bàn của mình, đây chính là tước vị nha, nghe đã rất lợi hại vào, đến lúc đó các ngươi đi nơi nào, cũng sợ không có người khen ngợi sao?"

"Loại chuyện vui này, tất nhiên phải chia sẻ với tộc nhân người thân bằng hữu rồi."

"Lại nói chuyện hãnh diện như vậy, tuyệt đối không mất mặt."

Nàng nắm lấy lòng hư vinh thích thể hiện của đám người Tiêu gia cũ, cho nên tiến hành dẫn dắt một chút.

Quả nhiên, Tiêu lão thái nghe xong hô hấp dồn dập mấy phần.

Lúc nhà bọn họ rời thôn, quả thật có người chờ cười nhạo bọn họ.

Nếu có thể có tước vị trở về, trước kia những lão thái thái không hợp với bà ta, cũng sẽ hâm mộ ghen tị đến chết.

Bà ta chính là nương của Nam tước, là Tiêu lão thái quân, không giống với những thôn phụ dốt nát kia.

Ở Bắc Thành, quả thật bọn họ không quen biết được nhiều người, thấy thế gia quyền quý cũng phải nịnh nọt.

Chủ yếu trong lòng bọn họ cũng biết, dù cho dựa vào Tiêu Hàn Tranh, đứa cháu trai nhẫn tâm lạnh lùng đó, cũng sẽ khôngcho bọn họ chỗ tốt gì.

Nhưng có thể về Huyện Nam Khê thì không giống, các nàng là áo gấm về làng, rất đáng kiêu ngạo.

Hơn nữa lão thái thái cũng đã lớn tuổi, huyện Nam Khê là quê quán, nhà mẹ, bằng hữu người thân đều ở đó, bà ta cũng rất nhớ.

Đoạn thời gian trước lão gia tử còn nhắc muốn về quê quán nhìn một chút, dù sao đó cũng là gốc rể của bọn họ.

Thời Khanh Lạc thấy thái độ của lão thái thái đã dãn ra, lập tức nói: "Nếu các ngươi không về, để cho đám Đại lang ở Bắc Thành tìm công việc, trái lại cũng có thể nuôi các ngươi."

“Chẳng qua là Tiêu Nam Tước trở về huyện Nam Khê, đến lúc đó nếu nhận con trai thừa tự, lão thái thái bà lại có thêm một đứa cháu trai, sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn."

"Hơn nữa đến lúc đó Phủ Nam tước nhiều gia tài như vậy, cũng chỉ có một mình cháu trai đó của bà được hưởng thôi."

Lão thái thái vừa nghe vậy lập tức nói: "Chúng ta rời thôn vốn muốn đi tìm lão Nhị, nó đi nơi nào, tất nhiên chúng ta cũng phải đi nơi đó."

Đúng vậy, nếu không đi cùng về huyện Nam Khê, lão Nhị súc sinh có con trai thừa tự của mình, vậy Đại lang của bà ta không phải sẽ không được thừa tước sao.

Chuyện này không thể được.

Vương thị và Ngô thị cũng sốt ruột: "Đúng vậy, chúng ta đã rời đi thời gian dài, cũng nên về thăm một chút."

Không chỉ là vấn đề thừa tước, lão Nhị lòng dạ đen tối nếu trở về, nhất định sẽ mang gia tài đi hết, không để lại cho bọn họ chút nào.

Bây giờ bọn họ sống sung sướng đã quen, nơi nào còn có thể ăn khổ được.

Không được, nhất định phải đi theo về huyện Nam Khê, không thể để cho dã chủng khác chiếm tiện nghi được.

Lão thái thái không ngồi yên được nữa: "Khanh Lạc, chúng ta còn có việc đi về trước, ngày khác chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Bà ta muốn nhanh chóng đi về nói với lão gia tử một chút, nhất định phải đi theo lão Nhị trở về.

Tên súc sinh lão Nhị kia còn giựt dây bọn họ ở lại đi theo Tiêu Hàn Tranh, thiếu chút nữa bọn họ đã bị lừa rồi.

Hóa ra nó muốn mang theo cả gia tài đi, trở về huyện Nam Khê tìm một dã chủng nhận làm con thừa tự kế thừa tước vị.

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cháu trai đã đoạn tuyệt quan hệ sao đáng tin bằng con ruột chứ.

Tên súc sinh lão Nhị kia thật là đen tối, cũng may hôm nay bà ta được Thời Khanh Lạc thức tỉnh.

Gia tài và tước vị chỉ có thể là nhà Tiêu gia cũ bọn họ.

Thời Khanh Lạc thấy bộ dạng chờ không kịp của đám lão thái thái.

Bình Luận (0)
Comment