Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 122

Còn có Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp là thê tử của hắn, là một cô nương phân biệt rõ ràng ân oán, trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, chỉ cần hắn đối xử tốt với Kim Tiểu Diệp, chỉ cần hắn không phản bội Kim Tiểu Diệp, thì Kim Tiểu Diệp sẽ đối xử tốt với hắn, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.

Đây chính là điều hắn hằng mong ước.

Mà hôm nay, Lê Thanh Chấp càng thêm ý thức rõ ràng, Kim Tiểu Diệp đã hoàn toàn, triệt để thuộc về hắn.

Hắn sẽ dốc hết sức lực để đối xử tốt với Kim Tiểu Diệp, yêu thương Kim Tiểu Diệp, hắn tin tưởng Kim Tiểu Diệp nhất định sẽ không rời không bỏ hắn.

Cha của nguyên chủ đối xử rất tốt với mẹ của nguyên chủ, cho nên, sau khi cha của nguyên chủ gặp chuyện không may, mẹ của nguyên chủ đã chuẩn bị sẵn sàng c.h.ế.t cùng với cha của nguyên chủ.

Có một người sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, đây tuyệt đối là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Lê Thanh Chấp ôm chặt Kim Tiểu Diệp, căn bản không nỡ buông tay.

Trước đây, khi đối mặt với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, hắn luôn muốn hôn bọn họ, ôm bọn họ, sự tiếp xúc da thịt sẽ mang đến cho hắn cảm giác thỏa mãn to lớn.

Hiện tại, hắn mắc chứng thèm muốn tiếp xúc da thịt nghiêm trọng, thích tiếp xúc với con người.

Chỉ là… Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao là con trai của hắn, hắn có thể hôn bọn họ, ôm bọn họ, nhưng hắn không thể làm gì hơn, Kim Tiểu Diệp thì khác!

Kim Tiểu Diệp, thê tử của hắn!

Hai người giờ đây có thể thành thật đối đãi, da thịt tiếp xúc, không còn ngăn cách!

Lê Thanh Chấp năn nỉ ỉ ôi, nhất quyết không cho Kim Tiểu Diệp mặc y phục.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Lê Thanh Chấp thật là dính như sam!

Thôi vậy, Lê Thanh Chấp muốn thế nào thì cứ thế ấy vậy.

Kim Tiểu Diệp bận rộn cả ngày, tối đến lại cùng Lê Thanh Chấp "náo nhiệt", thật sự có chút mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, nàng bị sờ mó mà tỉnh giấc.

Còn chưa xong nữa sao? Kim Tiểu Diệp ôm chặt lấy người kia, cấm cố trong lòng: "Ngủ đi!"

Lại động vào nàng, nàng sẽ thật sự nổi giận!

Lê Thanh Chấp: "..."

Được rồi, như vậy cũng tốt, diện tích tiếp xúc da thịt đặc biệt lớn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tâm tình Lê Thanh Chấp đặc biệt tốt, sau đó liền tìm cơ hội muốn động chạm vào Kim Tiểu Diệp.

Đây là thê tử của hắn, là của hắn!

Lê Thanh Chấp nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, hôm nay ta cùng nàng đi huyện thành, giúp nàng tính sổ sách nhé."

"Được!" Kim Tiểu Diệp lập tức đáp ứng, nàng còn rất nhiều tiền công chưa tính toán xong, Lê Thanh Chấp nguyện ý giúp đỡ thì tốt quá rồi.

Vì vậy, Lê Thanh Chấp mang theo ba đứa trẻ, lại một lần nữa đi theo Kim Tiểu Diệp đến chỗ Vương tỷ.

Kim Tiểu Diệp dựa vào việc làm ăn với Ngô Bạch Xuyên mà kiếm được hơn hai mươi lượng bạc, nhưng nàng làm đâu chỉ có buôn bán này.

Trong một tháng qua, hàng hóa của nàng vẫn được bày bán trong các cửa hàng may mặc ở huyện thành, cũng có một số thương nhân rong rảo khắp nơi đến lấy hàng, chỉ là số lượng không nhiều.

Những việc buôn bán lặt vặt này cũng có thể mang lại cho nàng một khoản thu nhập, tính trung bình một ngày cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng bạc.

Ngô Bạch Xuyên lấy số lượng lớn, giá cả cũng tương đối thấp, nếu tính lợi nhuận trên mỗi món hàng thì bán cho người khác vẫn cao hơn. Vì vậy, tháng này, Kim Tiểu Diệp cộng lại có thể kiếm được khoảng bốn mươi lượng bạc.

Đương nhiên chuyện này cũng chỉ có hai người bọn họ biết, đối với người ngoài, Kim Tiểu Diệp chỉ nói mình một tháng cộng lại kiếm được mười lăm mười sáu lượng.

Mà điều này trong mắt người xung quanh đã là rất giỏi rồi.

Kim Tiểu Thụ cảm thấy Kim Tiểu Diệp rất lợi hại, còn suy nghĩ muốn bán nhiều hàng hơn, kiếm nhiều tiền hơn.

Lê Thanh Chấp thấy vậy, liền nói với Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, ta có một cách kiếm tiền."

"Tỷ phu, là cách gì?" Kim Tiểu Thụ tò mò nhìn Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: "Tiểu Thụ, đệ cầm hàng hóa mà Tiểu Diệp bọn họ làm ra đi nhận đơn đặt hàng, đợi đệ nhận được đơn hàng, tỷ tỷ sẽ trả hoa hồng cho đệ."

Lê Thanh Chấp cảm thấy Kim Tiểu Thụ có thể đi làm kinh doanh, nhận đơn đặt hàng sau đó nhận hoa hồng.

"Còn có thể như vậy sao?" Kim Tiểu Thụ nhịn không được hỏi.

Kim Tiểu Diệp lại lập tức phản ứng lại: "Chủ ý này hay! Ta còn có thể nói chuyện này cho một số người có tin tức linh thông, nếu bọn họ có thể giúp ta nhận được đơn đặt hàng, ta cũng có thể cho bọn họ tiền!"

Có kinh nghiệm rồi, Kim Tiểu Diệp cảm thấy mình có thể mạnh dạn hơn một chút.

Nàng còn có một số ý tưởng khác, chẳng phải sắp đến Tết rồi sao? Nàng có thể làm một số túi thơm màu đỏ để bán, còn có thể làm một số đồ trang trí màu đỏ... Lúc ăn Tết, nhất định sẽ có người nguyện ý mua.

Đương nhiên hiện tại Kim Tiểu Diệp không có thời gian để thực hiện ý tưởng mới của mình.

 

Đến nhà Vương tỷ, nàng liền bị những người phụ nữ chưa nhận được tiền công vây quanh.

TBC

Lê Thanh Chấp đứng bên cạnh Kim Tiểu Diệp, nắm lấy tay nàng: "Mọi người, để ta tính tiền công cho mọi người."

Những người này đứng quá gần Kim Tiểu Diệp, hắn không thích.

Kim Tiểu Diệp bảo người ta bê cái bàn bát tiên dùng để ăn cơm của nhà Vương tỷ ra cửa, Lê Thanh Chấp liền ngồi đối diện cửa chính, tính toán tiền công cho những người đến lấy.

Cơ thể hắn hồi phục chậm như vậy, chủ yếu là do hắn vẫn luôn sử dụng dị năng để khai phá não bộ.

Lê Thanh Chấp hiện tại sử dụng não bộ vượt xa người khác, tốc độ tính toán cũng đặc biệt nhanh, thậm chí không cần dùng bàn tính, chỉ cần nhìn vài lần là có thể tính ra kết quả.

Những người phụ nữ đến lấy tiền công thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, phần lớn bọn họ đều tự tìm người tính tiền công, rất nhiều người còn nhận việc cố định mỗi ngày, cũng biết mình có thể kiếm được bao nhiêu.

Lê Thanh Chấp tính toán đều chính xác!

Người đọc sách đều lợi hại như vậy sao?

Những người phụ nữ đến lấy tiền công hâm mộ nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, tướng công của muội tính toán tiền công thật nhanh!"

Kim Tiểu Diệp cũng cảm thấy Lê Thanh Chấp tính toán đặc biệt nhanh, đặc biệt lợi hại, ánh mắt nhìn Lê Thanh Chấp sáng long lanh.

Lê Thanh Chấp có chút buồn bực.

Vẻ mặt của Kim Tiểu Diệp thật đáng yêu, hắn hận không thể ôm Kim Tiểu Diệp hôn vài cái, đáng tiếc đây là ở nhà người khác, xung quanh còn có rất nhiều người, hắn cái gì cũng không thể làm.

Lê Thanh Chấp tính xong một phần tiền công, duỗi người một cái, sau đó đưa tay về phía Kim Tiểu Diệp, ở nơi người khác không nhìn thấy, sờ tay Kim Tiểu Diệp một cái.

Sờ xong, tâm tình hắn thoải mái tiếp tục viết.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Lê Thanh Chấp rốt cuộc là có tật xấu gì vậy, sao lại thích động tay động chân với nàng như vậy?

Đương nhiên nàng cũng rất thích.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, Lê Thanh Chấp thích nàng!

Ai mà không muốn được người khác thích chứ!

Tính toán cả một buổi sáng, phần lớn phụ nữ đều đã nhận tiền công rời đi, Lê Thanh Chấp thấy vậy liền nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Trước khi đến, bọn họ đã bàn bạc hôm nay sẽ đến quán rượu ăn cơm, còn nói với Lê Lão Căn và Kim Tiểu Thụ, Lê Lão Căn sau khi uống trà vào buổi sáng, sẽ ở trên thuyền của Kim Tiểu Thụ đợi.

Lê Thanh Chấp chọn một quán rượu giá cả phải chăng, gọi một ít món bọn họ ngày thường không được ăn.

Chủ yếu là đồ chiên rán.

Ví dụ như món cá chua ngọt chiêu bài của quán rượu này... Cá vược rửa sạch sau đó chiên giòn, rồi cho vào nước sốt chua ngọt đun, hương vị tuyệt vời!

Món ăn Lê Thanh Chấp gọi không nhiều, ăn ở sảnh lớn của quán rượu, đối với người huyện thành mà nói, một chút cũng không bắt mắt.

Nhưng Kim Liễu Thụ đến huyện thành làm việc nhìn thấy, lại giật mình kinh hãi.

Chuyện Kim Tiểu Diệp làm ăn kiếm tiền, sớm đã bị Lê Lão Căn khoe khoang đến mứci ai cũng biết, nhưng trên thực tế rất nhiều người trong thôn Miếu Tiền không tin.

Lê Lão Căn người này thích khoác lác, lời ông nói phải bớt đi vài phần mới đúng.

Bọn họ cảm thấy Kim Tiểu Diệp hẳn là có thể kiếm được tiền, nhưng sẽ không nhiều lắm, nàng chỉ là một cô nương nhà quê, một tháng có thể kiếm được một hai lượng bạc đã là ghê gớm lắm rồi, sao có thể một tháng kiếm được mấy lượng?

Thế nhưng hôm nay... Đám Kim Tiểu Diệp vậy mà lại ăn cơm ở quán rượu!

Kim Liễu Thụ nhìn thêm vài cái, vội vàng rời đi.

Lê Thanh Chấp liếc mắt nhìn theo hướng Kim Liễu Thụ rời đi.

Hắn cảm giác được có người đang nhìn bọn họ, có điều người nọ không có ác ý, bọn họ ăn cơm cũng không phải là chuyện không thể để người khác biết... Lê Thanh Chấp cũng không quản.

Gắp miếng cá cuối cùng vào bát Kim Tiểu Diệp, Lê Thanh Chấp giả vờ như vô tình, chạm vào tay Kim Tiểu Diệp.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp bọn họ quay lại nhà Vương tỷ, Lê Lão Căn tự mình đi bộ về thôn Miếu Tiền, Kim Tiểu Thụ thì dự định quay lại thuyền, tiếp tục đi chèo thuyền.

Kim Tiểu Thụ nhớ rõ lúc hắn cùng tỷ tỷ đi thuê thuyền, đã từng cùng nhau mơ ước về tương lai, hy vọng ngày nào đó có thể đến quán rượu ăn cơm.

Không ngờ mới qua mấy tháng, bọn họ đã thực hiện được ước mơ!

Tâm tình hắn vui sướng đi về phía trước, thậm chí nhịn không được nhảy lên mấy cái.

Chỉ là rất nhanh hắn liền đứng lại, cứng ngắc nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy Phương Cẩm Nương!

Phương Cẩm Nương vẫn như vậy, chậm rãi đi về phía hắn, đôi mắt m.ô.n.g lung kia, đang nhìn hắn.

Con đường lát đá xanh này rất nhỏ, chỉ rộng khoảng năm thước, bọn họ rất nhanh sẽ lướt qua nhau.

 
Bình Luận (0)
Comment