Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 123

Kim Tiểu Thụ khẩn trương đến mức không được, muốn xoay người bỏ chạy, lại cảm thấy như vậy quá hèn nhát. Chờ đã, vừa rồi hắn nhảy lên mấy cái, Phương Cẩm Nương hẳn là cũng nhìn thấy rồi nhỉ? Nàng sẽ nghĩ như thế nào?

Trong lòng Kim Tiểu Thụ thấp thỏm, cuối cùng cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Một đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn Phương Cẩm Nương, chờ đợi "lời tuyên án" từ Phương Cẩm Nương.

Sau đó... Phương Cẩm Nương nhìn thẳng, lướt qua người hắn, từ đầu đến cuối biểu cảm không hề thay đổi.

Kim Tiểu Thụ ngốc rồi, đợi đến khi Phương Cẩm Nương đi qua một đoạn đường, hắn mới quay đầu nhìn Phương Cẩm Nương.

Thần tiên tỷ tỷ của hắn vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là... không định để ý đến hắn.

Chẳng lẽ Phương Cẩm Nương không thích hắn? Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Thiếu niên mười sáu tuổi cảm thấy mình thất tình, nhất thời bi thương dâng trào.

Buổi tối lúc về nhà, Lê Thanh Chấp phát hiện Kim Tiểu Thụ chèo thuyền có chút ủ rũ.

"Tiểu Thụ, đệ có phải gặp chuyện gì rồi không?" Lê Thanh Chấp hỏi.

"Tỷ phu, đệ không sao." Kim Tiểu Thụ cười cười với Lê Thanh Chấp, nhưng nụ cười đó rõ ràng là gượng gạo.

Lê Thanh Chấp: "..."

Như vậy còn nói không sao?

Kim Tiểu Diệp không được tỉ mỉ như Lê Thanh Chấp, nhưng cũng ý thức được có gì đó không đúng: "Tiểu Thụ, rốt cuộc đệ làm sao vậy?"

Kim Tiểu Thụ lại vẫn không chịu nói, chỉ nói mình không sao.

Kim Tiểu Diệp nhịn không được nói: "Chẳng lẽ là cô nương đệ thích cãi nhau với đệ?"

Kim Tiểu Thụ khiếp sợ nhìn Kim Tiểu Diệp: "Tỷ, sao tỷ biết đệ có cô nương mình thích?"

"Ta nhìn ra được." Kim Tiểu Diệp nói, nói xong liếc mắt nhìn Lê Thanh Chấp, chuyện này không phải nàng nhìn ra được, mà là Lê Thanh Chấp nói cho nàng biết.

Kim Tiểu Thụ có chút uất ức: "Tỷ, nàng ấy không thích đệ."

"Vì sao?"

Kim Tiểu Thụ nói: "Nhà nàng ấy điều kiện tốt, vốn dĩ đệ đã không xứng với nàng ấy..."

TBC

Kim Tiểu Thụ hoài nghi, Phương Cẩm Nương là nhìn thấy hắn nhảy loi choi trên đường lớn, cho nên mới không muốn nói chuyện với hắn.

Chắc chắn Phương Cẩm Nương không thích trẻ con.

Lúc đó hắn sao lại không nhịn được, nhảy nhót trên đường chứ?

Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp hỏi tiếp, Kim Tiểu Thụ đều ủ rũ, nhưng cái gì cũng không chịu nói.

Kim Tiểu Diệp thấy vậy cũng không hỏi nhiều, thiếu niên mười sáu tuổi thích một người, cuối cùng đoạn tình cảm này lại không thể có kết quả tốt đẹp... Chuyện như vậy quá đỗi bình thường.

Lê Thanh Chấp lại có chút đồng cảm với Kim Tiểu Thụ, tình cảm của hắn và Kim Tiểu Diệp đã tiến triển một bước lớn, Kim Tiểu Thụ lại thất tình... Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương.

Còn về ba đứa trẻ đi cùng thuyền với bọn họ... Chúng nó căn bản không nghe người lớn nói chuyện, đang xì xầm to nhỏ không biết đang nói cái gì.

Lê Thanh Chấp liếc mắt nhìn Kim Tiểu Diệp, lại muốn nắm tay Kim Tiểu Diệp.

Dù sao ở đây cũng không có người ngoài... Lê Thanh Chấp nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp, nắm rồi lại có chút không thỏa mãn, lại đưa lên hôn một cái.

Kim Tiểu Thụ đang buồn bã, quay đầu lại liền thấy tỷ phu đang hôn tỷ tỷ mình, nhất thời càng thêm đau lòng.

Hắn cảm thấy mình không nên ở đây, nên lập tức nhảy xuống thuyền rời đi.

Lê Thanh Chấp nắm lấy tay Kim Tiểu Diệp, liền không buông ra nữa.

Đến Đại Tề, Lê Thanh Chấp phát hiện thời đại này, phong tục tập quán ở những nơi khác nhau lại hoàn toàn khác biệt.

So với huyện Mạnh trước kia nguyên chủ sinh sống, dân phong của huyện Sùng Thành cởi mở hơn, mùa hè có thể dễ dàng bắt gặp phụ nữ để trần cánh tay.

Mà ở huyện Sùng Thành, giữa những người khác nhau kỳ thật cũng có sự khác biệt, người trong huyện thành càng chú ý lễ giáo, một số tiểu thư nhà giàu thậm chí rất ít khi ra khỏi cửa.

Nông thôn thì không giống, những lời nói tục tĩu liên quan đến chuyện thầm kín của người thôn Miếu Tiền, từng khiến Lê Thanh Chấp phải thán phục.

Hơn nữa nói những lời này không chỉ có đàn ông, những phụ nữ lớn tuổi cũng có những cuộc trò chuyện rất cởi mở.

Ở thôn Miếu Tiền, không ít nam nữ đã thành thân còn có "người tình", Diêu Chấn Phú nhà bên cạnh liền có một người, Lê Thanh Chấp thậm chí còn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông bị "người tình" của vợ đánh, bò lên nóc nhà khóc, nhưng cuối cùng vẫn sống như thường, thê tử của hắn ta cũng không bị làm sao.

Nhưng đồng thời, ở một số gia tộc giàu có, chuyện như dìm lợn thật sự tồn tại, bọn họ có rất nhiều yêu cầu hà khắc đối với phụ nữ.

Có điều những điều này không liên quan gì đến dân chúng bình thường của thôn Miếu Tiền, người ở đây đều không đọc sách, không có đầu óc đầy rẫy lễ giáo phong kiến.

Ở thôn Miếu Tiền như vậy, phu thê dắt tay nhau đương nhiên không có gì, Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp tay trong tay đi về phía nhà họ Lê, trên đường có người nhìn thấy, còn khen bọn họ tình cảm tốt.

Mà đợi bọn họ đến nhà họ Lê...

Trong nhà chính họ Lê, đông đảo người ngồi quây quần, chăm chú lắng nghe Lê Lão Căn dặn dò. Vừa trông thấy bọn họ trở về, lập tức có người cất tiếng hỏi: "Kim Tiểu Diệp, nghe đồn ngươi một tháng kiếm được mười lượng bạc, có thật không vậy?"

"Kim Tiểu Diệp, ngươi ở huyện thành làm gì mà kiếm được nhiều tiền thế?"

 

"Tiểu Diệp, việc buôn bán ấy, ta có thể làm được không? Ngươi có thể chỉ dạy ta được không?"

Đám người này dường như chẳng ai để ý đến bàn tay Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp đang nắm chặt, tất cả đều nóng lòng muốn biết nàng kiếm tiền bằng cách nào.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, Lê Lão Căn đã đem chuyện Kim Tiểu Diệp kiếm được nhiều tiền đi rêu rao khắp nơi.

Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp khi kể chuyện này cho Lê Lão Căn, kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi, nhưng không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh đến vậy.

Song, chuyện Kim Tiểu Diệp làm, sớm muộn gì dân làng cũng biết, nên cũng chẳng có gì to tát.

Kim Tiểu Diệp đáp: "Ta cũng chẳng làm gì to tát, chỉ là có vài vị chưởng quỹ muốn tìm người thêu thùa may vá, ta bèn giúp họ tìm thợ, kiếm chút đỉnh. Như lần trước, Ngô chưởng quỹ muốn mua ít găng tay mang lên kinh thành bán, ta liền tìm người làm giúp hắn. Mọi người muốn làm việc này, dĩ nhiên là được, nhưng phải có chưởng quỹ tin tưởng giao việc cho mới được."

Kim Tiểu Diệp cố tình nói giảm nói tránh công việc của mình, như thể nàng chỉ là người chạy vặt tầm thường.

Dân làng nghe nàng nói vậy, đều tin sái cổ, thi nhau hỏi: "Tiểu Diệp, vậy chúng ta có thể giúp làm việc được không?"

"Tiểu Diệp nhà họ Lê, ta biết thêu thùa, ta có thể làm."

"Tiểu Diệp, ngươi quen biết những vị chưởng quỹ ấy bằng cách nào vậy?"

...

Kim Tiểu Diệp đáp: "Việc mà các vị chưởng quỹ yêu cầu đều rất tinh xảo, làm khá khó."

"Mọi người muốn làm, ta có thể mang về một ít, mọi người làm thử xem."

"Ta phải đi khắp huyện thành, gõ cửa từng nhà hỏi thăm, mới quen biết được các vị chưởng quỹ ấy."

...

Trước đây, Kim Tiểu Diệp chưa từng nhờ dân làng giúp đỡ việc thêu thùa, chủ yếu là vì trong làng chẳng có mấy ai khéo tay.

Cuộc sống của người dân thôn Miếu Tiền đều rất đỗi bình thường, phụ nữ trong làng cũng không có nhiều vải vóc chỉ thêu để luyện tập, tay nghề tự nhiên không thể khá được.

Nếu như lúc trước, nàng tìm phụ nữ trong thôn Miếu Tiền giúp đỡ, e là làm ra toàn hàng lỗi.

Như người phụ nữ vừa lớn tiếng khoe mình biết thêu thùa kia... Kim Tiểu Diệp nhớ rõ, tay nghề của người đó còn kém xa nàng.

Nhưng dù sao cũng là người trong làng, lần sau, nàng có thể mang về một ít việc đơn giản, để họ làm.

"Tiểu Diệp, ngươi thật lợi hại."

"Từ nhỏ ngươi đã thông minh, ta đã sớm nhìn ra, ngươi là người làm nên chuyện lớn!"

"Tiểu Diệp, ta là thẩm thẩm của ngươi, bên đó nếu có việc, đừng quên cho ta xin một ít nhé."

...

Kim Tiểu Diệp bị mọi người vây quanh, Lê Thanh Chấp nhất quyết không buông tay nàng ra, nên cũng bị vây lại.

Tuy nhiên, hôm nay chẳng có mấy ai chú ý đến hắn, thi thoảng có ánh mắt lướt qua người hắn, cũng chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngoài ra, còn rất đông người vây quanh Kim Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên cưới vợ rồi, nhà bên ngoại ta có đứa cháu gái..."

"Cháu gái nhà ngươi xấu lắm! Tiểu Thụ, A Lệ nhà ta xinh đẹp biết bao, lại còn lớn lên cùng ngươi..."

"Tiểu Thụ, ngươi muốn tìm người vợ như thế nào? Bá mẫu giới thiệu cho ngươi một người."……

Kim Tiểu Thụ vừa mới thất tình: "..."

...

Kim Tiểu Thụ ở thôn Miếu Tiền, chắc chắn là chàng trai chưa vợ chất lượng.

Gia cảnh nhà họ Kim không tệ, hắn là con trai độc nhất không có anh em chia gia sản, cha hắn có tài nấu nướng, mẹ hắn nổi tiếng hiền lành...

Hiện tại, tỷ tỷ Kim Tiểu Diệp của hắn còn có thể giúp đỡ hắn!

Còn bản thân Kim Tiểu Thụ... Trước đây Diêu sao công cảm thấy Kim Tiểu Thụ siêng năng cần cù, muốn nhận hắn làm đồ đệ, những người khác đối với Kim Tiểu Thụ, tự nhiên cũng có ấn tượng như vậy.

Hiện tại Kim Tiểu Thụ còn thuê một chiếc thuyền làm ăn... Tuy rằng hắn nói hắn không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng một tháng cũng kiếm được mấy trăm văn chứ? Như vậy đã rất tốt rồi!

Kỳ thật người trong thôn đã sớm muốn mai mối cho Kim Tiểu Thụ, cũng có người nhắc đến với Kim Đại Giang, chỉ là Kim Đại Giang cảm thấy Kim Tiểu Thụ còn nhỏ, định chờ thêm một thời gian nữa. Tuổi của Kim Tiểu Thụ cũng thật sự không lớn, vẫn còn là một cậu nhóc, người trong thôn cũng không vội.

Nhưng hiện tại Kim Tiểu Diệp kiếm được nhiều tiền như vậy...

Nhà nào có con gái đến tuổi cập kê, đều muốn gả con gái cho Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ luống cuống tay chân, cuối cùng vẫn là Lê Thanh Chấp nói: "Mọi người, nhà chúng ta muốn ăn cơm rồi."

Lê Thanh Chấp rất thích người trong thôn, nhưng hắn cũng không phải là người không có giới hạn.

Không thể để cho những người này quấy rầy người nhà hắn ăn cơm!

Buổi trưa đã đi tửu lâu ăn cơm, cho nên cơm tối nay cũng tương đối đơn giản, món mặn là trứng hấp thịt băm.

Món này chỉ cần cho đúng lượng muối là được, rất thích hợp để Lê Lão Căn làm, chẳng qua Lê Lão Căn vẫn làm theo ý mình - thịt băm kia căn bản là ông cũng không băm nhuyễn, nên gọi là thịt viên thì đúng hơn.

 
Bình Luận (0)
Comment