Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 179

Lê Lão Căn ăn hết quẩy ngay lập tức, Triệu Tiểu Đậu thì khác, hắn vẫn luôn không ăn quẩy. Theo như Lê Thanh Chấp hiểu về hắn, hắn chắc chắn sẽ đợi uống hết cháo, rồi mới từ từ thưởng thức cái quẩy đó.

Sau khi ăn sáng xong, thời gian còn sớm, Lê Thanh Chấp liền dẫn ba đứa nhỏ tập thể dục.

Dị năng của hắn giúp hắn biết được tình trạng của từng bộ phận trên cơ thể người, tự nhiên cũng biết làm thế nào để đạt được hiệu quả vận động tốt nhất.

Động tác mà hắn làm, có thể giúp người ta rèn luyện từng bộ phận trên cơ thể.

Tập thể dục xong, lại rửa mặt cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, tiện thể dùng dị năng khai phá não bộ của chúng một chút.

Người đã nói hai đứa nhỏ thông minh như hắn, tự nhiên phải có hành động.

Chẳng qua hắn là dự định từ từ sẽ đến, không vội vàng.

Thời gian gần đủ rồi, Lê Thanh Chấp mới mang theo ba đứa nhỏ đến học đường.

Hắn đến lúc, học sinh trong học đường cơ bản đều đã ở đó, Phương Tử Tiến đang đứng ở trong sân, ngâm đọc một bài văn.

Đây là bài văn hay Lý tú tài sưu tập được, Lê Thanh Chấp đã từng mượn từ nhà họ Chu xem qua, đã đều thuộc lòng cả rồi.

Hắn liếc mắt một cái liền không xem nữa, bắt đầu dặn dò ba đứa nhỏ: “Đọc sách thời điểm phải ngoan ngoãn, phải nghe lời tiên sinh, biết chưa? Đợi đọc xong một buổi sáng, buổi chiều các con có thể đi chơi rồi…”

Phương Tử Tiến nghe được lời này của Lê Thanh Chấp, nhịn không được nhíu mày.

Đọc sách việc này, không tiến thì lùi, buổi sáng đọc sách buổi chiều đi chơi, như vậy có thể đọc vào sách sao?

Lê Thanh Chấp này đối với con trẻ cũng quá nuông chiều rồi!

Chẳng qua nghĩ đến Lê Thanh Chấp bản thân cũng không có học vấn gì, cũng liền không lấy làm lạ.

Phương Tử Tiến nghĩ đến chữ viết xấu xí đặc biệt của Lê Thanh Chấp, nghĩ đến Lê Thanh Chấp hôm qua hướng Lý tú tài hỏi một vấn đề cực kỳ đơn giản, càng thêm xem thường Lê Thanh Chấp.

Cũng xem thường Lê Thanh Chấp, còn có Hồng Huy.

Hắn ta đã đi điều tra Lê Thanh Chấp rồi, thậm chí còn tìm Diêu Chấn Phú trò chuyện, liền biết được năm năm trước có một tú tài tìm Lê Thanh Chấp thảo luận học vấn, kết quả Lê Thanh Chấp cái gì cũng không biết.

Hắn ta còn được biết Lê Thanh Chấp bị người ta bắt đi làm khổ sai, trọn vẹn năm năm không đụng đến sách vở, mùa hè năm ngoái, Lê Thanh Chấp thậm chí còn mượn Diêu Chấn Phú [Tam Tự Kinh] xem.

Người này xứng đáng gọi là bất học vô thuật, trách không được bài văn viết nông cạn như vậy!

Còn như chữ của Lê Thanh Chấp…

Hồng Huy căn bản không nghĩ đến chuyện Lê Thanh Chấp dùng tay trái viết chữ, chỉ cảm thấy chuyện cánh tay Lê Thanh Chấp lúc trước bị gãy, có thể là giả.

Cánh tay người này rõ ràng không gãy, lại giả vờ gãy, thật đáng ghét!

Chẳng qua Hồng Huy xem thường Lê Thanh Chấp, lại hy vọng Lê Thanh Chấp trong kỳ thi huyện có thể thi được thành tích tốt, đến lúc đó không chỉ Lê Thanh Chấp gặp xui xẻo, quan huyện Cẩu cũng gặp đại xui xẻo!

Lê Thanh Chấp không biết người khác nghĩ như thế nào, hắn pha cho Lý tú tài một ấm trà lớn bằng quả giải nhiệt, sau đó tiếp tục hỏi Lý tú tài đủ loại vấn đề.

Lý tú tài: “…”

Trọn vẹn một buổi sáng, Lý tú tài đi đâu, Lê Thanh Chấp liền đi theo đó.

Lúc Lý tú tài giảng bài cho người khác hắn chăm chú nghe, Lý tú tài giảng xong, hắn liền tiếp tục hỏi.

Cứ đi theo đến giữa trưa, Lê Thanh Chấp mới từ chỗ Lý tú tài rời đi, đưa ba đứa nhỏ về nhà.

Buổi chiều hắn còn phải tiếp tục đọc sách, chẳng qua ba đứa nhỏ này, đọc nửa ngày cũng gần đủ rồi.

Lê Thanh Chấp ở nhà ăn một bữa cơm, thừa dịp không có ai sờ soạng tay Kim Tiểu Diệp vài cái, mới phấn chấn tiếp tục đến học đường đọc sách.

Mấy ngày kế tiếp, hắn cũng đều sống như vậy.

Ban đầu Lý tú tài cảm thấy Lê Thanh Chấp là một học trò rất tốt, thậm chí bởi vậy đặc biệt vui vẻ, nhưng mấy ngày trôi qua, ông ta lại có chút không chịu nổi.

Lê Thanh Chấp học quá nhanh!

Lúc đầu Lê Thanh Chấp hỏi ông ta, đều là vấn đề tương đối đơn giản, nhưng bây giờ, vấn đề lại phức tạp lên.

Cái này cũng coi như xong, Lê Thanh Chấp xem qua rất nhiều sách, còn đều thuộc làu làu… ông ta trả lời lúc không chú ý nói sai, còn sẽ bị Lê Thanh Chấp chỉ ra.

Điều này chung quy là không được vui vẻ lắm… Lý tú tài uống một ngụm trà giải nhiệt, cảm thấy nước này có chút đắng, trong lòng ông ta cũng đắng.

Càng làm cho ông ta khó chịu hơn, là ngày rằm tháng giêng.

Ngày này học đường được nghỉ, nhưng Lê Thanh Chấp lại tìm đến nhà ông ta… Trước đó chưa từng ở nhà ông ta ăn cơm, Lê Thanh Chấp lại còn ở nhà ông ta ăn cơm, cứ thế ở lại cả ngày!

 

Lý tú tài có hơi sợ Lê Thanh Chấp rồi!

Nhưng sợ hãi bên cạnh đó, ông ta cũng có chút hưng phấn.

Tốc độ học tập của Lê Thanh Chấp nhanh như vậy… Lý tú tài ý thức được, nếu không có ngoài ý muốn, Lê Thanh Chấp trên con đường khoa cử sẽ đi đặc biệt thuận lợi!

Tương lai Lê Thanh Chấp chưa chắc có thể thi đậu Trạng Nguyên, dù sao điều này còn phải xem sở thích của quan chủ khảo và Hoàng Thượng, nhưng với bản lĩnh của Lê Thanh Chấp, thi đậu Tiến Sĩ không thành vấn đề.

Nếu người học với ông có thể thi đậu Tiến Sĩ, đến lúc đó học đường của ông ta… Lý tú tài hít sâu một hơi, tiếp tục giảng giải cho Lê Thanh Chấp.

Kỳ thật không nói cái này, xem ở Lê Thanh Chấp ngày rằm tặng ông ta năm lạng bạc, ông ta cũng sẽ tận lực.

Con trai ông ta nhiều, cháu trai cũng nhiều, mỗi khi nghĩ đến những đứa cháu này đều phải đọc sách phải cưới vợ, ông ta liền đau đầu.

Ngày rằm, Lê Thanh Chấp học với Lý tú tài cả ngày, mà mười sáu tháng giêng, huyện nha liền dán cáo thị, nói tháng sau sẽ tổ chức kỳ thi huyện.

Kỳ thi huyện thông thường đều là tháng hai tổ chức, kỳ thật mọi người đã sớm biết chuyện này, nhưng khi cáo thị dán ra, người trong học đường của Lý tú tài vẫn rất hưng phấn.

Buổi trưa ngày này, Lê Thanh Chấp theo lệ về nhà ăn cơm.

Ba đứa nhỏ kỳ thật không cần hắn đưa, nhưng hắn thích về nhà, nói với người nhà vài câu, nhìn bộ dạng Kim Tiểu Diệp làm việc, hắn liền có thể phấn chấn tinh thần trăm phần lại đầu nhập vào việc học tập căng thẳng!

Cáo thị là buổi sáng dán ra, đám Chu Tầm Miểu là buổi trưa mới biết, mà khi Lê Thanh Chấp ăn cơm xong đi dạo đến trường, Chu Tầm Miểu lập tức nghênh đón: “Lê tiên sinh, thời gian thi huyện đã xác định rồi, chính là mười sáu tháng sau!”

Từ Khải Phi cũng nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ còn một tháng nữa!”

“Một tháng thời gian không ngắn đâu, hai người các ngươi cơ bản vững chắc, qua thi huyện khẳng định không vấn đề.” Lê Thanh Chấp cười nói.

Thi huyện vẫn rất dễ qua, huyện Sùng Thành mỗi năm đều có hai ba mươi người thông qua, cần biết đây là mỗi năm!

Ở nông thôn, qua thi huyện là chuyện rất ghê gớm, nhưng ở huyện thành, người qua thi huyện già trẻ lớn bé cộng lại có mấy trăm người, một số chưởng quỹ ở huyện thành, đều là đã qua thi huyện.

Cơ bản người chăm chỉ đọc sách, đều có thể thông qua thi huyện, Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi học vấn không tệ, những người lớn tuổi hơn bọn họ, cơ bản đều đã thi qua rồi… Năm nay ba mươi người này, không thể thiếu bọn họ.

Chu Tầm Miểu cũng cảm thấy mình qua thi huyện không vấn đề, tâm tình rất tốt, còn nói: “Lê tiên sinh, lần này ngươi nhất định là án thủ.”

Lê Thanh Chấp có trí nhớ siêu phàm, không chỉ học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, còn đem tư liệu sách cha hắn vất vả sưu tập cho hắn đều học thuộc lòng.

Còn có chính là chữ của Lê Thanh Chấp.

Tự truyện của cha hắn, quan huyện Cẩu xem xong liền trả lại cho cha hắn, mà lúc hắn xem, bị chấn động sâu sắc.

Chữ của Lê Thanh Chấp bây giờ thật sự quá tốt, tốc độ tiến bộ đó làm cho hắn không thể so sánh.

Hắn đôi khi còn cảm thấy Lê Thanh Chấp không phải người, là Văn Khúc Tinh trên trời!

Lê Thanh Chấp như vậy nếu không lấy được án thủ, vậy thì không có thiên lý!

Lê Thanh Chấp cười nói: “Cái đó cũng chưa chắc.”

Hắn kỳ thật rất tự tin, cũng cảm thấy mình không vấn đề.

Dù sao hắn là người có bàn tay vàng, còn sớm cùng quan huyện Cẩu làm tốt quan hệ.

Chẳng qua xung quanh còn có người khác, luôn phải khiêm tốn một chút.

Chu Tầm Miểu khoảng thời gian này không ít lần ở học đường ca tụng Lê Thanh Chấp, nói Lê Thanh Chấp học vấn tốt như thế nào, Lý tú tài cũng từng trước mặt mọi người khen Lê Thanh Chấp, thêm vào đó người trong học đường đều rất thích câu chuyện Lê Thanh Chấp viết…

Phần lớn mọi người trong học đường, giống như Chu Tầm Miểu cảm thấy Lê Thanh Chấp có thể lấy án thủ.

Chỉ có Phương Tử Tiến nhíu mày.

Lê Thanh Chấp tuy rằng biết viết truyện, nhưng học vấn rất kém, hắn dựa vào cái gì lấy án thủ?

TBC

Dựa vào hắn viết truyện đem quan huyện Cẩu thổi phồng một phen?

Lê Thanh Chấp thật muốn lấy án thủ, vậy thì quá bất công rồi!

Phương Tử Tiến tức giận một hồi, tĩnh tâm tiếp tục xem sách.

Hắn không chỉ muốn thi qua thi huyện, còn muốn thừa thắng xông lên, thi đậu Tú Tài!

Phương Tử Tiến vùi đầu khổ đọc, cũng liền không chú ý tới đám Chu Tầm Miểu cùng Lê Thanh Chấp thảo luận học vấn.

Cũng chính là cuộc thảo luận này… Những học sinh thân thiết với Chu Tầm Miểu, phát hiện kiến thức của Lê Thanh Chấp đặc biệt uyên bác.

Lê Thanh Chấp biết quá nhiều! Trách không được Chu Tầm Miểu lại cảm thấy hắn có thể lấy án thủ!

 
Bình Luận (0)
Comment