Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 180

Tại nha môn huyện, sau khi cáo thị dán ra, ngày thi huyện đã định, các sĩ tử liền nô nức ghi danh.

Dưới trướng quan huyện Cẩu ở huyện Sùng Thành có hai vị phụ tá, một là Huyện thừa, hai là Chủ bộ, cả hai đều là mệnh quan triều đình, quyền lực trong tay không nhỏ.

Dưới hai vị này là Điển sử, nha dịch, và một số tư lại, tức là tiểu lại.

Nha dịch chia làm ba ban, lại mục thì làm việc ở lục phòng, sáu phòng này lần lượt là Lễ, Lại, Hộ, Công, Binh, Hình, tương ứng với Lục bộ của triều đình.

Bách tính huyện Sùng Thành muốn tham gia thi huyện, cần đến Lễ phòng của nha môn ghi danh, điền thân cung, hỗ kết, và cam kết.

Thân cung, chính là lai lịch của ba đời Tằng tổ phụ (cụ nội), Tổ phụ (ông nội), và Phụ mẫu (cha mẹ), để tránh kẻ gian lợi dụng việc kế tự làm giả lý lịch, còn phải viết rõ ba đời của cha mẹ ruột.

Tuy nhìn có vẻ nghiêm ngặt, nhưng thực tế muốn làm giả cũng không khó, xét cho cùng sổ sách hộ tịch thời xưa rất lộn xộn.

Cha ruột của nguyên chủ là huyện lệnh, từ nhỏ nguyên chủ đã theo sư gia của cha ruột lăn lộn ở nha môn, đối với tình hình nha môn rõ như lòng bàn tay, cũng biết đám lại mục chỉ cần khua nhẹ ngòi bút là có thể làm nên chuyện gì.

Lúc cha nguyên chủ nhậm chức ở huyện Mạnh, đã từng xảy ra một vụ án thảm khốc. Khi ấy, thân thích của một tiểu lại ở huyện Mạnh có thù oán với hàng xóm, liền nhờ tiểu lại này báo thù, tên tiểu lại chỉ cần xoay nhẹ ngòi bút, liền biến mười mẫu ruộng xấu của nhà hàng xóm thành mười mẫu ruộng tốt.

TBC

Về sau thu thuế lương thực, nhà kia dâng nộp hết thảy lương thực vẫn không đủ, dưới cơn tuyệt vọng, cả nhà già trẻ đều tự vẫn.

Cha nguyên chủ mới đến huyện Mạnh, cũng như quan huyện Cẩu bây giờ, hoàn toàn không quản được đám nha dịch tiểu lại, khi đó, nha dịch tiểu lại ở huyện Mạnh đều nghe theo Chủ bộ.

Phải biết rằng trước khi cha nguyên chủ nhậm chức, huyện Mạnh suốt ba năm không có huyện lệnh, đều do Chủ bộ tạm quyền.

Cha nguyên chủ ở huyện Mạnh bước đi khó khăn, có lúc cũng như quan huyện Cẩu trước đây, định xuôi theo dòng nước mặc kệ tất cả, cho đến khi vụ án thảm khốc kia xảy ra.

Cha nguyên chủ phẫn nộ, đích thân đến phủ nha tố cáo, cuối cùng mới tóm gọn được đám người ức h.i.ế.p dân lành trong nha môn.

Nguyên chủ luôn sùng bái cha mình, Lê Thanh Chấp cũng vì biết những điều này, mới nỗ lực thúc đẩy quan huyện Cẩu nắm quyền.

Những điều trên cũng cho thấy thời đại này, có rất nhiều chỗ có thể giở trò, huống chi năm năm trước toàn bộ huyện Mạnh đều bị ngập lụt.

Lúc nguyên chủ chạy trốn khỏi huyện Mạnh, đã sắp xếp cho mình một thân phận hoàn mỹ, giờ khai báo lên, cũng sẽ không có sai sót.

Ngoài ra, theo quy định của Đại Tề, tham gia khoa cử phải về nguyên quán, nhưng năm xưa nạn lụt sông Nghiêu, vô số người lưu lạc tha phương chạy về phía nam, triều đình đã hạ lệnh yêu cầu các nơi tiếp nhận lưu dân, Lê Thanh Chấp lại đã được nhận làm con nuôi nhà họ Lê, nên có thể tham gia khoa cử ở phủ Hòa Hưng.

Vấn đề này không còn trở ngại, tiếp theo là phải tìm bốn người, cùng nhau ký kết hỗ bảo, nếu có người gian lận, cả năm người sẽ bị liên đới.

Chuyện này Lê Thanh Chấp không cần lo lắng, Chu Tầm Miểu đã tìm người sẵn rồi.

Cuối cùng là tìm một Lẫm sinh trong huyện làm người bảo lãnh, việc này cũng đơn giản, Lý tú tài là Lẫm sinh, học trò trong trường của ông ta, cơ bản đều tìm ông ta bảo lãnh.

Thêm vào đó ông ta quen biết quan huyện Cẩu, quan hệ lại tốt… toàn bộ quá trình thi huyện, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông, Lê Thanh Chấp bàn bạc với Chu Tầm Miểu và những người khác, chọn một ngày đến nha môn ghi danh.

Sao thủ ở Lễ phòng, tức là tiểu lại phụ trách ghi chép các loại tư liệu, vừa thấy Lê Thanh Chấp liền cười, tận tình hướng dẫn Lê Thanh Chấp và những người khác điền thông tin.

Phải biết rằng các sĩ tử bình thường đến đây, đều phải đưa chút tiền, tiểu lại mới chịu giúp đỡ, còn chẳng có sắc mặt tốt…

Tuy quan huyện Cẩu đã chỉnh đốn nha môn, nhưng những việc đã thành lệ này, lại không thể thay đổi.

Thân phận mà nguyên chủ sắp xếp vốn là cha mẹ mất sớm, không bà con thân thích, huyện Mạnh lại gặp lụt lớn, giờ đây đúng là lẻ loi một mình… Lê Thanh Chấp điền xong tư liệu, người ở Lễ phòng lại ghi thêm đặc điểm tướng mạo của hắn.

Nói đến tướng mạo… bây giờ hắn đã không còn giống nguyên chủ lắm nữa.

Lúc hắn tỉnh dậy mà có tướng mạo như bây giờ, người thôn Miếu Tiền chắc chắn không nhận ra hắn.

Còn bây giờ… hắn thay đổi dần dần ngay trước mắt mọi người, không ai thấy có gì không đúng, thậm chí những người quen biết hắn, tự động cập nhật lại dung mạo của hắn trong đầu.

Thời này lại không có máy ảnh, mọi người sẽ cho rằng hắn vốn dĩ đã như vậy.

Một tháng trước kỳ thi huyện, Lê Thanh Chấp “Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền”, tiếp tục luyện tập ôn thi huyện.

Ban đầu hắn không ngừng hỏi Lý tú tài đủ loại câu hỏi, lúc này lại bắt đầu miệt mài viết văn, làm thơ.

Lê Thanh Chấp biết bây giờ mình đi thi huyện đã rất chắc chắn, nhưng hắn muốn làm tốt nhất.

Nếu là ở hiện đại, trải qua tận thế, hắn có lẽ sẽ chọn nằm yên, tận hưởng cuộc sống, nhưng đây là thời cổ đại.

 

Ở thời đại này, nếu không có quyền không có thế, ai biết được tương lai hắn sẽ gặp phải chuyện gì, con cái hắn lại sẽ gặp phải chuyện gì?

Năm xưa lúc cha nguyên chủ điều tra đám tiểu lại ở huyện Mạnh, phát hiện ra không chỉ có chuyện ruộng xấu biến thành ruộng tốt!

Ví dụ như có một nhà nọ, hai đứa con rõ ràng chưa đến mười lăm tuổi, tiểu lại chỉ cần sửa đổi tuổi tác một chút, biến thành mười tám và hai mươi, nhà đó liền phải gánh vác thêm nhiều lao dịch.

Những chuyện như vậy, không sao kể xiết.

Nguyên chủ đến huyện Sùng Thành, chọn định cư ở thôn Miếu Tiền, lại còn trong thời gian ngắn cưới Kim Tiểu Diệp, chính là vì thôn Miếu Tiền bao gồm cả trưởng làng phần lớn đều họ Kim, đám tiểu lại dù muốn giở trò, cũng sẽ không động đến người nhà họ Kim, hắn có thể được đối xử tương đối công bằng.

Bây giờ, Lê Thanh Chấp muốn làm quan, muốn nắm quyền hành, muốn người nhà mình không bị chà đạp.

Hắn còn muốn báo thù cho nguyên chủ, và cả người nhà của nguyên chủ.

Đã mượn thân xác của nguyên chủ, ít nhất cũng phải làm chút gì đó cho nguyên chủ.

Thời gian một tháng trôi qua trong nháy mắt, rất nhanh đã đến ngày thi huyện.

Khoảng ba bốn giờ sáng ngày hôm đó, trời còn tối đen, từ phía nha môn truyền đến một tiếng nổ lớn, đó là nha môn b.ắ.n “pháo đầu”, nhắc nhở các sĩ tử chuẩn bị sẵn sàng.

Tối qua Lê Thanh Chấp đã ngủ sớm, lúc này nghe thấy tiếng động liền bật dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Tháng hai ở phương bắc vẫn còn rất lạnh, nhưng tháng hai ở huyện Sùng Thành đã bắt đầu ấm lên, tuy nhiên Kim Tiểu Diệp vẫn chuẩn bị thêm vài bộ áo mỏng cho Lê Thanh Chấp mặc.

Lúc Lê Thanh Chấp mặc quần áo, Kim Tiểu Diệp cũng dậy, đi vào bếp nấu cơm.

Hôm nay nàng nấu cơm nếp, còn nấu cả một nồi lớn… Lê Thanh Chấp ăn khỏe, ăn món này sẽ no lâu hơn.

Lúc Kim Tiểu Diệp nấu cơm, Lê Thanh Chấp bắt đầu kiểm tra khảo lam của mình.

Khảo lam, thực chất là một cái sọt tre, bên trong đựng bút mực giấy nghiên dùng để thi, còn có thêm chút đồ ăn, lúc thi thì xách cái sọt này vào.

Cái khảo lam này là Chu Tiền chuẩn bị cho Lê Thanh Chấp, đồ đạc bên trong rất đầy đủ, Lê Thanh Chấp xem qua loa, liền xuống lầu.

Lê Lão Căn nghe thấy tiếng động cũng đã dậy, nhỏ giọng nói với Lê Thanh Chấp: “A Thanh, con phải thi cho tốt đấy!”

Lê Thanh Chấp cười nói: “Cha, con biết rồi.”

Lê Lão Căn xoa xoa tay, lại nói: “Lát nữa cha đưa con đi thi nhé? Cũng không biết chỗ thi cử như thế nào…”

Lê Thanh Chấp mỉm cười đồng ý.

Lê Lão Căn và Kim Tiểu Diệp đều đã tỉnh, nhưng ba đứa trẻ vẫn còn ngủ… ba người cố gắng không gây ra tiếng động, bắt đầu ăn sáng.

Lê Thanh Chấp cố ý ăn nhiều hơn một chút, đợi hắn ăn xong, lại có tiếng pháo nổ vang lên, báo hiệu các sĩ tử có thể đến trường thi.

Lúc này chừng năm giờ sáng, ba đứa trẻ đã ngủ gần đủ giấc, đều bị đánh thức, Lê Thanh Chấp dặn dò bọn chúng vài câu, bảo chúng ở nhà đợi, rồi mới lên đường đến trường thi.

Kim Tiểu Diệp và Lê Lão Căn đều đi theo bên cạnh hắn.

Trường thi ở gần nha môn, lúc Lê Thanh Chấp đến nơi, nơi đây đã chật kín sĩ tử và người nhà của họ.

Trước đó nha môn đã dán danh sách và chỗ ngồi của những người đăng ký, tham gia kỳ thi huyện lần này, có đến hơn hai trăm người, trong đó đa số là thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi.

Thời này tuy có không ít lão đồng sinh tuổi cao vẫn đi thi tú tài, nhưng nói chung, những người ngoài hai mươi tuổi mà chưa thi qua huyện, đều sẽ đổi nghề làm việc khác.

“Nhiều người quá.” Kim Tiểu Diệp tò mò nhìn xung quanh.

Lê Thanh Chấp cũng nhìn xung quanh, rồi thấy một cây đào từ trong sân bên cạnh vươn cành ra, trên cành nở đầy hoa đào.

Những nhà có sân trong thành, đa số đều trồng chút cây ăn quả rau cỏ trong sân, bây giờ rau cải đã ra hoa, cây đào cây mận cũng nở hoa, tô điểm cho cả thành phố thêm phần xinh đẹp.

Xuân đã đến rồi.

Lê Thanh Chấp không nhịn được, hái một bông hoa đào bỏ vào miệng.

Kim Tiểu Diệp thấy vậy liền cuống lên: “Chàng ăn bậy gì đấy, lỡ đau bụng thì sao? Sắp thi rồi đấy.”

Lê Thanh Chấp vẻ mặt vô tội nhìn Kim Tiểu Diệp.

 
Bình Luận (0)
Comment