Sau đó Tần Tĩnh Trì vẫn còn băn khoăn, vì vậy hắn lại lén nàng đi thăm hai người họ nhưng Giang Hiền Vũ lại bảo hắn đừng tới nữa, ông ấy nói rằng nguyên chủ đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa, vì vậy Tần Tĩnh Trì vẫn nhiều lần tới thăm nhưng lại không cho hắn vào nhà.
Tần Tĩnh Trì thấy Giang Hiền Vũ quyết tâm không nhận nữ nhi và con rể là mình, mỗi lần hắn mang đồ tới đều không cần, cũng không cho vào nhà, vì vậy dần dần hắn không tới nữa.
Lý Tam Nương ngồi trên ghế yên lặng nhìn chằm chằm nàng, Giang Oản Oản thì xấu hổ đứng bên cạnh, nàng không biết nên nói gì, trước kia nàng không có phụ mẫu, vì vậy hoàn toàn không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào. Hơn nữa hình như nguyên chủ có mâu thuẫn gì đó với cha nương của nàng, cũng không quá thân thiết.
Nàng tha thiết mong chờ nhìn Tần Tĩnh Trì cầu xin giúp đỡ, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, hắn an ủi gật đầu. Sau một hồi suy nghĩ, hắn vội vàng mở cửa gỗ của quầy hàng và bế Đoàn Đoàn ra rồi nói với cậu bé về Lý Tam Nương đang ngồi trên ghế: “Đoàn Đoàn, đây là ngoại tổ mẫu của con, mau gọi đi!”
Đoàn Đoàn nghi ngờ nhìn Lý Tam Nương, sau một hồi do dự, cậu bé lại nhìn cha và nương của mình, khi thấy cả hai người họ đều đang nhìn mình với ánh mắt cổ vũ, tiểu tử mới từ từ nói: “Ngoại... Tổ mẫu…”
Lý Tam Nương nhìn bánh bao nhỏ trắng nõn mềm mại ở trước mặt, bà ấy vội vàng lau mắt, duỗi hai tay ra, vừa xấu hổ vừa căng thẳng nói: “Ngoại tổ mẫu muốn ôm con, được không?”
Đoàn Đoàn siết c.h.ặ.t t.a.y nương của mình, cậu bé ngẩng đầu nhìn nàng, Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử rồi nói: “Mau đi đi, ngoại tổ mẫu nhớ con, để ngoại tổ mẫu ôm Đoàn Đoàn một cái nhé?”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau đó cậu bé đi tới trước mặt Lý Tam Nương, duỗi đôi tay nhỏ nhắn ra: “Ngoại tổ mẫu ôm Đoàn Đoàn.”
Lý Tam Nương vội vàng ôm tiểu tử vào trong lòng, bà ấy cẩn thận quan sát mặt mày của cậu bé, nói: “Lần trước lúc nương gặp tiểu tử, khi ấy tiếng khóc của nó chẳng khác gì mèo con, gầy gò yếu ớt, sau này...” Bà ấy nhìn Giang Oản Oản rồi tiếp tục nói: “Sau này nương lén trốn cha của Oản Oản tới thăm vài lần nhưng đều không gặp được tiểu tử, nương còn tưởng... Nương còn tưởng...”
Còn chưa nói xong, bà ấy đã không thể kìm được mà rơi nước mặt.
Đoàn Đoàn ở trong lòng thấy bà ấy khóc thì vội vàng kéo ống tay áo rồi lau nước mắt cho bà ấy: “Ngoại tổ mẫu ngoan đi ạ, đừng khóc, đã lâu lắm rồi Đoàn Đoàn không khóc đó.”
Lý Tam Nương nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Đoàn Đoàn, phải mất một lúc bà ấy mới nín khóc và mỉm cười, sau đó sờ gương mặt nhỏ bé của cậu bé nói: “Được được được, ngoại tổ mẫu nghe con, ngoại tổ mẫu không khóc nữa.”
Lúc này, Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh mới giải thích: “Mấy lần sau người không gặp tiểu tử có thể là bởi con đã gửi tiểu tử cho cha nương, khoảng thời gian đó đều là cha nương con nuôi dưỡng tiểu tử.”
Bây giờ, Lý Tam Nương mới gật đầu: “Chẳng trách.”
Lý Tâm Nương ôm Đoàn Đoàn cẩn thận đánh giá, bà ấy vừa cười vừa nói: “tiểu tử này rất giống hai con đó, cái mũi nhỏ cao thẳng này rất giống Tĩnh Trì, đôi mắt to, dáng mắt giống với Oản Oản, cái miệng nhỏ này cũng giống Oản Oản, còn lông mày thì giống với Tĩnh Trì.”
Đoàn Đoàn nghe thấy bà ấy nói vậy, cậu bé sờ tới sờ lui từ cái mũi, đôi mắt, lông mày trên mặt mình, đồng thời còn liên tục nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, dường như cậu bé muốn biết mình giống hai người họ bao nhiêu.
Lý Tam Nương thấy tiểu tử như vậy thì bật cười rồi xoa đầu nó, sau đó mới nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản hỏi: “Nhũ danh của tiểu tử là Đoàn Đoàn sao?”
Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Vâng ạ, nhũ danh là Đoàn Đoàn, tên thật là Tần Kỳ An.”
Lý Tam Nương lẩm bẩm: “Đoàn Đoàn... Kỳ An... Rất hay! Rất hay! Cả nhũ danh... Và tên thật đều rất hay.”
Đoàn Đoàn ưỡn ngực, hiển nhiên đang bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, cậu bé nói: “Nhũ danh Đoàn Đoàn được mẫu thân đặt đó ạ! Đoàn Đoàn rất thích! Còn tên thật là được cha đặt! Đoàn Đoàn cũng rất thích!”
Tẫn Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, hai người bật lực mỉm cười, sau khi Giang Oản Oản mới vừa đặt nhũ danh cho tiểu tử, cậu bé gặp ai cũng phải khoe một lần, sau này đã nói rất nhiều lần trước mặt mọi người thì mới dần lắng xuống, bây giờ vừa có cơ hội lại bắt đầu.
Lý Tam Nương xoa đầu cậu bé và nói: “Ừm, ngoại tổ mẫu cũng rất thích.”
Lý Tam Nương ôm Đoàn Đoàn chơi đùa một hồi, trong tiệm cũng dần có khách tới, Giang Oản Oản nhéo ngón tay, nàng nói: “Nương... Nương, nương ngồi với Đoàn Đoàn nhé, nương ăn cơm chưa? Để con cho nương ăn thử hải sán ở chỗ chúng con, nếu không bị dị ứng thì con sẽ làm cho nương một phần nhé.”
Lý Tam Nương nhìn nàng với tâm trạng phức tạp, đã bao lâu rồi Oản Oản của bà ấy mới bình tĩnh nói chuyện với bà ấy như vậy? Bà ấy không còn nhớ rõ nữa nhưng lại cảm thấy không quen trước giọng điệu dịu dàng của nàng.
“Nương? Nương?”
Lý Tam Nương nhìn bàn tay đang quơ trước mặt, lúc này mới phản ứng lại: “Hả? À, được được được, ăn thử.”
Sau đó, Giang Oản Oản để bà ấy ăn thử một con tôm rồi nói: “Nếu lát nữa không bị dị ứng thì con sẽ làm thêm cho nương, vậy con đi vào bếp làm việc nhé.”
Giang Oản Oản đi vào phòng bếp, vừa rồi hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang thấy cả nhà bọn họ nói chuyện với nhau nên đã đi vào bếp từ lâu, đồng thời cả hai còn rửa sạch nguyên một chậu tôm cua ta, Giang Oản Oản cười nói: “Hai đệ vất vả rồi, bây giờ khách đã bắt đầu nhiều, chúng ta sắp bận rộn rồi.”
Lâm Lộ nói: “Có lẽ vậy, tẩu tử, đệ thấy số tôm cua hôm nay đưa tới to hơn số tôm cua đang có sẵn đó.”
Giang Oản Oản vui vẻ nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ bán hết số hiện tại, để ngày mai bán chỗ vừa đưa tới.”
“Hai đệ học hành chăm chỉ, có lẽ hai món này sẽ học rất nhanh, nhiều nhất mười ngày là có thể học được. Đến lúc đó hai đệ cứ ở lại trong tiệm đi, ta và Tĩnh Trì ca của các đệ phải chuẩn bị chuyển vào nhà mới nên có lẽ sẽ rất bận, vì vậy hai đệ đành phải vất vả nhiều hơn.”
Lâm Giang ở bên cạnh vội vàng nói: “Có gì đâu ạ, tẩu tử, tẩu yên tâm đi, hai bọn đệ sẽ học hành thật chăm chỉ!”
Sau đó còn nói thêm: “Tẩu tử, căn nhà mới của tẩu đẹp thật đó, hơn nữa còn cao tận ba tầng! Người ở thôn khác đi ngang qua nhìn thấy đều phải dừng lại khen rất lâu đó, bọn họ còn nói chủ nhân của căn nhà mới này chắc chắn rất giàu!”
Giang Oản Oản cười nói: “Thật ra căn này này chỉ là nhà hai tầng thôi, không gian trên tầng thứ ba không lớn lắm nên định làm chỗ vui chơi cho Đoàn Đoàn nhà ta.”
Nghĩ đến nhi tử nhà mình, Giang Oản Oản nói thêm: “Sau này, ta sẽ đưa tiểu tử tới học đường để đọc thêm nhiều sách.”
Lâm Lộ và Lâm Giang nghe thấy vậy đều đồng loạt gật đầu, Lâm Lộ còn cười nói: “Tiểu Đoàn Đoàn thông minh như vậy, nói không chừng sau này sẽ làm tiểu Trạng Nguyên thì sao!”
Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, cái chức danh Trạng Nguyên này không dễ dành được như vậy, dù sao cả đất nước cũng chỉ có một người thôi mà!
Nàng nghĩ chỉ cần tiểu bảo bối của nhà mình vui vẻ trưởng thành là được rồi, đọc sách cũng chỉ vì để học thêm chút đạo lý, sau này làm người chính trực, tốt bụng, biết phân biệt đúng sai, thiện ác.
Chốc lát sau, Tần Tĩnh Trì mang tờ giấy ghi món khách gọi vào phòng bếp: “Oản Oản, đây là giấy gọi món.”
Giang Oản Oản nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, tạm thời phải làm năm phần cua và bốn phần tôm.
Tần Tĩnh Trì lại hỏi tiếp: “Có cần ta làm gì không?”