Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 110

Lâm Giang chỉ vào đống tôm cua đã được rửa sạch sẽ ở trong chậu: “Tĩnh Trì ca, vừa rồi bọn đệ thấy khách sắp vào nên đã xử lý tôm cua trước rồi, tạm thời vẫn còn đủ dùng.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Vậy thì được!”

Nói xong, hắn lại nói với Giang Oản Oản: “Oản Oản, ta sang nhà bên cạnh xem thử, sáng sớm hôm nay, sư phụ tới bảo đã giúp chúng ta để hết bàn ghế vào trong tiệm rồi.”

Giang Oản Oản ngạc nhiên nói: “Nhanh thế! Vậy chàng cứ đi trước đi, đến khi nào đóng cửa thì thiếp sẽ đi xem cùng chàng.”

Những bộ bàn ghế gì đó cần đặt trong cửa hàng ở bên cạnh của bọn họ đều giao cho Lý Đại Sơn làm, vì vậy hai người bọn họ cũng đưa chìa khóa cho ông ấy để bất cứ khi nào ông ấy làm xong sẽ có thể đưa tới luôn.

Giang Oản Oản bận rộn một hồi, nàng vừa đi ra khỏi phòng bếp thì lập tức hỏi Lý Tam Nương: “Nương, vừa rồi nướng ăn tôm xong có cảm thấy khó chịu ở đâu không ạ?”

Lý Tam Nương nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”

 

Lúc này, Giang Oản Oản mới yên tâm gật đầu: “Vậy được để con làm một phần thịt cua cho nương nhé, có cua có tôm, lát nữa con xào thêm cho nương một phần tôm hùm đất cay, nương mang về cho... Cha... Cha con ăn cùng nhé.”

Lý Tam Nương liên tục gật đầu: “À! Được được được!”

“Ngoại tổ mẫu, tại sao lúc trước Đoàn Đoàn chưa từng gặp người vậy ạ? Người không đến thăm Đoàn Đoàn.”

Lý Tam Nương nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Đoàn Đoàn, trong lòng bà ấy cảm thấy rất áy náy, ngoại tôn của bà ấy đã sắp được bốn tuổi rồi mà bây giờ mình mới tới thăm. Nếu bà ấy kiên trì thêm một chút nữa, mấy ngày sau lại tới thử vài lần, nói không chừng sẽ có thể chứng kiến quá trình lớn lên của tiểu tử.

 

Lý Tam Nương cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé, bà ấy nói: “Thật xin lỗi con, là ngoại tổ mẫu sai, sau này ngoại tổ mẫu nhất định sẽ tới thăm Đoàn Đoàn nhiều hơn, thậm chí còn dẫn theo cả ngoại tổ phụ tới, được không?”

Đoàn Đoàn khẽ nghiêng cái đầu nhỏ, cậu bé nghi ngờ hỏi: “Ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn là ai vậy ạ?”

“Ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn chính là cha của nương con.”

Đoàn Đoàn vui vẻ vỗ tay: “Cha của nương? Vậy chắc chắn ngoại tổ phụ rất thích nương!”

Sau đó tiểu tử kiêu ngạo nói: “Bởi vì cha của Đoàn Đoàn cũng rất thích Đoàn Đoàn đó ạ!”

Tần Tĩnh Trì đi sang bên cạnh nhìn thoáng qua số bàn ghế rồi lập tức trở lại, trong lúc hắn đang ghi nhớ các món ăn thì lại nghe thấy tiểu tử nói vậy, hắn cười khẽ một tiếng, trước khi đi vào phòng bếp còn không quên véo mặt Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn chu môi nhìn cha mình đã đi vào phòng bếp, cậu bé lặng lẽ phàn nàn: “Ngoại tổ mẫu, Đoàn Đoàn nói cho người biết nhé, có đôi khi cha thật sự rất đáng ghét, thường xuyên bắt nạt Đoàn Đoàn, vừa rồi cha còn véo mặt Đoàn Đoàn đó!”

Lý Tam Nương nhìn dáng vẻ đáng yêu này, bà ấy cực kỳ thích cậu bé, vì vậy đã ôm cậu bé rồi thơm một cái.

Sau đó bà ấy nói: “Cha con véo mặt con cũng chỉ vì cảm thấy con rất đáng yêu, rất thích con.”

Đôi mắt to tròn của Đoàn Đoàn chớp chớp, cậu bé hỏi: “Thật ạ? Nhưng cha không chỉ véo mặt của Đoàn Đoàn mà còn véo mũi Đoàn Đoàn, còn cù Đoàn Đoàn, hơn nữa...”

Đột nhiên nghĩ tới hành vi ngày đó của Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn lập tức cảm thấy tức giận, cậu bé tiếp tục nói: “Hơn nữa Đoàn Đoàn còn phát hiện buổi tối, cha sẽ lén bế Đoàn Đoàn vào đằng trong giường, Đoàn Đoàn chỉ thích ngủ giữa cha và nương thôi!”

Nói xong, tiểu tử nghĩ tới người cha xấu nhà mình thì càng tức giận hơn, cái miệng nhỏ cũng vểnh cao hơn.

Lý Tam Nương nghe thấy vậy, bà ấy xấu hổ bật cười, tạm thời không biết nên nói gì cho phải, vì vậy chỉ có thể xoa đầu tiểu tử để an ủi.

“Nương, thịt cua làm xong rồi, nương mau ăn thử đi ạ.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Giang Oản Oản đã bưng một nồi thịt cua hầm ra, sau đó còn đi xới thêm một bát cơm.

Đoàn Đoàn ngửi được mùi thơm, cậu bé nói: “Nương, Đoàn Đoàn muốn ăn với ngoại tổ mẫu, Đoàn Đoàn cũng đang rất đói!”

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng gật đầu: “Được, để nương xới cơm cho con.”

“Vâng ạ!”

Xới cho tiểu tử một chén cơm nhỏ, sau đó Giang Oản Oản múc thịt và nước hầm vào cho cậu bé rồi đặt bát sang bên cạnh, đồng thời nói với Lý Tam Nương: “Nương, nương cứ để nó ngồi ở bên cạnh đi, dạo nào có lẽ tiểu tử tăng thêm vài cân nên bế nó rất mệt, còn mỏi tay nữa, nương cứ để tiểu tử tự xúc ăn là được rồi.”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé giữ chặt một tay của nàng rồi nói: “Nương… Đoàn Đoàn không nặng, cha nói Đoàn Đoàn rất nhẹ, còn có thể bế Đoàn Đoàn bằng một tay đó! Hơn nữa cha còn bảo Đoàn Đoàn phải ăn nhiều cơm vào!”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu bé rồi nói: “Đó là bởi vì cha rất khỏe nên mới có thể bế Đoàn Đoàn nhẹ nhàng như vậy.”

Thấy dáng vẻ buồn bã của tiểu tử, nàng nói thêm: “Bởi vì Đoàn Đoàn nhà chúng ta lớn rồi, mà lớn lên thì sẽ nặng hơn cao hơn, giống như cha con vậy. Sau này, con sẽ có thể bế nương, nói không chừng còn có thể bế cả cha nữa đó.”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé há to mồm, ngây ngốc hỏi: “Nhưng cha rất cao rất to! Mà Đoàn Đoàn chỉ nhỏ thôi.” Nói xong, cậu bé còn cúi đầu nhìn tay chân nhỏ bé của mình.

Giang Oản Oản cười nói: “Phải thêm rất nhiều năm sau thì con mới có thể giống như cha được, ừm... Có lẽ phải qua vài chục lần sinh nhật nữa mới được.”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ bé của mình: “Cũng may, Đoàn Đoàn sẽ còn được cha bế rất lâu nữa!”

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương không còn cách nào nữa mà chỉ đành bật cười, Giang Oản Oản khẽ vuốt cái mũi nhỏ của cậu bé rồi cười nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta đúng là một đứa bé thông minh mà.”

tiểu tử cười nhẹ: “Hì hì...”

Thấy có khách đi vào, Giang Oản Oản lập tức nói: “Vậy nương và Đoàn Đoàn cứ từ từ ăn đi ạ, con vào phòng bếp làm việc đây,”

Lý Tam Nương gật đầu: “Được được được, con mau đi đi.”

Lý Tam Nương đặt Đoàn Đoàn ngồi sang ghế bên cạnh, lúc này, bà ấy mới cẩn thận quan sát nồi tôm cua hầm, mà thịt tôm lúc trước bà ấy ăn là do Giang Oản Oản đã bóc vỏ. Hơn nữa lúc đó tâm tư của bà ấy đều đặt hết lên người Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản nên cũng không chú ý tới mình đang ăn cái gì, hương vị của nó ra sao.

Bây giờ thấy thái độ của Giang Oản Oản không giống với trước kia nữa mà trở nên dịu dàng đi rất nhiều, trong lòng bà ấy không còn sự thấp thỏm nữa nên đương nhiên sẽ quan tâm tới món ăn thơm ngào ngạt ở trước mặt.

Chỉ thấy bà ấy cẩn thận từng li từng tí gắp một con tôm lên, nhìn con côn trùng dài dài kia, bà ấy hơi nhíu mày, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Giang Oản Oản đang mỉm cười làm việc trong phòng bếp qua ô cửa sổ nhỏ, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng chua xót.

Bà ấy biết điều kiện của bọn họ không tốt lắm, nhưng lại không ngờ mở cửa hàng cũng chỉ có thể bán những thứ như con côn trùng này, có lẽ tiền thuê căn nhà này cũng tốn không ít bạc!

Nghĩ tới chuyện trong nhà vẫn còn chút bạc, bà ấy thầm quyết định sẽ trợ cấp cho nhà nữ nhi nữ tế của mình một chút.

Thấy bà ấy thất thần suy nghĩ gì đó, Đoàn Đoàn đang ăn một miếng cơm trộn rất ngon lành đã kéo góc áo của bà ấy rồi nói: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, sao người lại không ăn vậy ạ? Thịt tôm và thịt cua đều ngon lắm đó ạ!”

Sau khi Đoàn Đoàn được ăn thử vị ngon do thịt cua mang lại thì cũng không còn cảm thấy con cua quá đáng sợ nữa. Lúc rảnh rỗi, cậu bé còn ngồi xổm bên cạnh vạc nước và dùng nhánh cây nhỏ chọc chúng, nói chuyện phiếm với chúng, cậu bé cứ tôm tôm rồi lại cua nhỏ khiến người ta cảm thấy cái tên này cũng đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment