Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 111

Lý Tam Nương lập tức phản ứng lại, bà ấy xoa đầu cậu bé rồi nói: “Ngoại tổ mẫu ăn ngay đây, Đoàn Đoàn cũng mau ăn đi.”

Sau đó, Lý Tam Nương lập tức gắp một con tôm rồi cho thẳng vào miệng nhai.

Đoàn Đoàn vội vàng nói: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, đầu của tôm tôm không ăn được đâu ạ, cũng có thể bóc vỏ nữa.”

Vốn dĩ Lý Tam Nương đang nhai rất ngon lành, khi nghe tiểu tử nói vậy thì vội vàng nhổ ra, sau đó nói: “Ngoại tổ mẫu thấy rất ngon nên không bóc vỏ cũng được, chỉ là đầu của nó đúng là không ăn được.”

Nói xong, bà ấy tiếp tục gắp một miếng thịt cua, tuyệt vời, thịt cua tươi mềm, nước súp đậm đà thơm lừng, Lý Tam Nương ăn từng miếng một, thỉnh thoảng bà ấy sẽ gắp cho Đoàn Đoàn chút cua tôm. Sau một hồi ăn thịt, bà ấy thấy Đoàn Đoàn đang ăn cơm trộn nước hầm thơm ngào ngạt thì cũng học theo, bà ấy trộn một bát cơm, vừa ăn miếng đầu tiên, bà ấy lập tức kinh ngạc tới mức mở to mắt và thốt lên: “Ngon quá!”

Đoàn Đoàn cười hì hì nói: “Nương nấu cơm rất ngon đó ạ!”

 

Lý Tam Nương quay đầu nhìn Giang Oản Oản, bà ấy nhớ lúc nữ nhi còn ở nhà, nàng không hề biết nấu cơm, bây giờ không ngờ lại có thể nấu được những món ngon như vậy.

Sau đó, bà ấy không khỏi nghĩ tới Giang Hiền Vũ ở nhà, khi về phải nói chuyện với lão già cố chấp này mới được, sao có thể thật sự không nhận nữ nhi của mình được chứ?

Ăn cơm xong, bà ấy bế Đoàn Đoàn nói chuyện một hồi, Lý Tam Nương định trở về.

“Oản Oản, nương về trước nhé, con... Con đừng trách cha con nữa, lúc trước ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi!”

 

Lý Tam Nương nghĩ tới chuyện lúc trước thì lập tức thở dài, tại sao trước kia nữ nhi nhà mình lại thích Lý Vị cơ chứ? Tuy Lý Vị kia là một thư sinh nhưng lại không phải là loại người tốt lành gì, ngày ngày tiêu tiền của cha nương mà lại không chăm chỉ học hành. Cả ngày chỉ biết quanh quẩn ở xóm làng chơi với đám đồng môn xấu của hắn ta, thậm chí còn bị Giang Hiền Vũ tận mắt nhìn thấy.

Giang Hiền Vũ vô cùng tức giận, ông ấy trở về lập tức bảo nàng phải cắt đứt mối quan hệ với hắn ta, nhưng Giang Oản Oản lại không tin, cũng không bằng lòng làm theo, Giang Hiền Vũ bất lực chỉ có thể dẫn nàng đi xem dáng vẻ buồn nôn của tên Lý Vị kia.

Kết quả sau khi bị Lý Vị tùy tiện lừa gạt vài câu, Giang Oản Oản lại tha thứ cho hắn ta, thậm chí còn khăng khăng muốn gả cho hắn ta.

Sau này Lý Vị lấy được một loại thuốc từ kỹ viện và muốn bắt nạt Giang Oản Oản, tình cờ bị Tần Tĩnh Trì phát hiện rồi cứu ra.

Mặc dù đôi phu thê Giang Hiền Vũ biết Tần Tĩnh Trì không làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép nhưng thấy Giang Oản Oản vẫn bướng bỉnh, thậm chí còn định tha thứ cho tên Lý Vị kia. Giang Hiền Vũ thật sự không còn cách nào nữa, ông ấy không muốn nhìn nữ nhi nhà mình tiếp tục nhảy vào hố lửa, vì vậy đã lấy lý do Tần Tĩnh Trì có tiếp xúc da thịt với nữ nhi của ông ấy và ép hai người thành thân.

Nghĩ tới những chuyện này, Lý Tam Nương tiếp tục nói: “Tên Lý Vị kia thật sự không phải là thứ gì đó tốt đẹp! Con nói xem con đã tận mắt nhìn thấy hắn ta đi vào kỹ viện, sao lại còn không nghe lời cha con, không cắt đứt với hắn ta đi.”

Lý Tam Nương nói xong, trong lòng bà ấy giật mình thon thót và vội vàng giải thích: “Nương... Không phải là nương chỉ trích con, nương chỉ là... Chỉ là muốn...”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy, nàng cũng đã hiểu đại khái được toàn bộ mọi chuyện, khi thấy dáng vẻ vừa sốt ruột vừa căng thẳng của bà ấy thì vội vàng cầm lấy tay của bà ấy rồi nói: “Nương, nương nói đúng, trước kia là do... Con mắt mù, bây giờ con đã có Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn rồi, chúng con sẽ sống với nhau thật tốt, chuyện trước kia con cũng đã quên hết rồi, sau này chúng ta cứ coi nó là quá khứ đi ạ.”

Lý Tam Nương thấy nàng nói vậy thì lập tức rơi nước mắt, bà ấy liên tục gật đầu: “Được được được, như vậy là tốt rồi, con cũng tha thứ cho cha con đi, thật ra trong lòng ông ấy rất nhớ con đó.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi rồi nói: “Con sợ... Cha vẫn còn đang trách con.”

Lý Tam Nương nghe vậy, bà ấy liên tục đảm bảo: “Không đâu, qua vài ngày nữa nương sẽ dẫn ông ấy tới thăm con và Đoàn Đoàn, nếu ông ấy mà biết mình có một ngoại tôn đáng yêu như thế thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ!”

“Vâng ạ, vậy cha nương mau tới nhé.”

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, cậu bé nghe tới đây thì vội vàng tò mò hỏi: “Nương, ngoại tổ mẫu, là ai muốn tới thăm Đoàn Đoàn vậy ạ?”

Giang Oản Oản ôm tiểu tử vào trong lòng, nàng nói: “Là ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn, chính là cha của nương.”

Đoàn Đoàn mở to mắt, cậu bé ngạc nhiên hỏi: “Cha của nương ạ?”

Giang Oản Oản xoa gương mặt của cậu bé và nói: “Đúng rồi, đến lúc đó ngoại tổ phụ sẽ tới nhà ta làm khách, Đoàn Đoàn phải gọi ngoại tổ phụ thật nhiều, có lẽ ngoại tổ phụ vẫn còn tức giận với nương, con làm nũng với ngoại tổ phụ thì không chừng ngoại tổ phụ sẽ tha thứ cho nương.”

Mặc dù Đoàn Đoàn cảm thấy thắc mắc vì sao ngoại tổ phụ lại tức giận với nương mình nhưng cậu bé vẫn nghiêm túc gật đầu, đồng thời mềm mại hứa hẹn: “Chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ làm cho ngoại tổ phụ tha thứ cho nương, sau đó Đoàn Đoàn sẽ thơm ngoại tổ phụ thật nhiều.”

Sau đó cậu bé còn nói thầm: “Lúc gia gia tức cha, Đoàn Đoàn cũng ôm và thơm gia gia, sau đó người sẽ không tức giận nữa!”

Giang Oản Oản nhìn bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng, nàng cảm thấy vô cùng thích cậu bé, vì vậy đã khẽ cắn lên gương mặt của cậu bé vài lần: “Haha... Nương, ngứa con!”

Lý Tam Nương ở bên cạnh nhìn hai mẫu tử, trong mắt bà ấy tràn đầy ý cười, sau đó nghĩ tới lão già ở nhà thì nắm c.h.ặ.t t.a.y và vô thức gật đầu, bà ấy nhất định phải thuyết phục ông ấy mới được.

Tỉnh táo lại rồi nhìn sắc trời, khi thấy đã sắp tới thời gian xe bò phải đi, hôm nay bà ấy lén ngồi xe bò của người trong thôn tới đây, bây giờ đã gần tới thời gian người ta hẹn trở về với bà ấy rồi.

“Oản Oản, vậy nương về trước nhé, không lát nữa sẽ không có xe để về.”

Giang Oản Oản gật đầu, sau đó nàng nói thêm: “Nương, nương chờ một lát đã, để con làm cho nương thêm một phần tôm.”

Nói xong, không để bà ấy kịp nói gì, Giang Oản Oản đã vội vàng đi vào phòng bếp, nàng nhanh chóng xào bốn năm cân tôm hùm cay, đựng trong một cái hũ rồi đặt vào một cái rổ. Sau đó nàng đi ra khỏi phòng bếp, đưa cho Lý Tam Nương, còn không yên tâm mà dặn dò: “Nương, trước tiên nương để cho cha con ăn thử một con đã, đợi khoảng nửa canh giờ, nếu không cảm thấy khó chịu thì sẽ không có vấn đề gì có, có thể tiếp tục ăn.”

“Còn nữa, những con tôm này phải bóc vỏ đi, không được ăn đầu.”

Lý Tam Nương gật đầu: “Được rồi được rồi, nương biết rồi.”

Sau đó, bà ấy ngồi xổm xuống xoa đầu Đoàn Đoàn và nói: “Đoàn Đoàn, ngoại tổ mẫu về nhà trước nhé, khoảng vài ngày nữa ngoại tổ mẫu sẽ dần ngoại tổ phụ tới thăm Đoàn Đoàn của chúng ta.”

Đoàn Đoàn cười híp mắt, cậu bé gật đầu: “Vâng ạ, vậy ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ mau tới thăm con nhé!”

“Được.

Lý Tam Nương nhanh chân đi tới cổng thành, từ xa xa đã nhìn thấy xe bò đang chờ mình.

Bà ấy cầm tôm vội vàng đi tới rồi nói: “Thật xin lỗi, khuê nữ của ta nhất quyết muốn làm đồ ăn để ta mang về, ta đã nói là xe bò đang đợi mà con bé vẫn muốn làm, ôi trời... Thật sự không thể lay chuyển được con bé mà.”

Người đánh xe nghe thấy vậy, đồng thời lại ngửi được mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng trong không khí, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Thẩm à, tay nghề nấu nướng của khuê nữ nhà thẩm chắc chắn phải rất tốt đó! Từ xa cháu đã ngửi được mùi rồi, đây là thứ gì vậy ạ? Thơm quá!”

Bình Luận (0)
Comment