Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 176

Ngày hôm sau, khi Lý Tuyết Trân thức dậy nhìn lên trần nhà mà vẫn có chút ngơ ngác.

Nàng ấy ngẩn người một lúc lâu mới như nhớ ra điều gì đó, ngoảnh đầu nhìn về phía bên cạnh mình, nhìn nam nhân không chút biểu cảm đang ngủ, chỉ cảm thấy cậu có vẻ rất khác so với dáng vẻ cười híp mắt thường ngày.

Nhìn thấy cảnh này, nàng ấy không tự chủ được mà đưa tay khẽ chạm vào chiếc mũi cao thẳng của cậu.

Tần Tĩnh Nghiễn nhíu mày lẩm bẩm: "Đoàn Đoàn, đừng nghịch, tiểu thúc thúc buồn ngủ lắm…"

Lý Tuyết Trân nghe được lời cậu nói, nàng ấy không khỏi bật cười.

Tần Tĩnh Nghiễn nghe tiếng cười của nàng ấy, ngẩn người một lúc mới mở mắt ra, nhìn Lý Tuyết Trân chậm rãi mỉm cười nói: "Ta quên mất, còn tưởng là tiểu Đoàn Đoàn dậy sớm làm ồn với ta chứ."

Nói xong lại ôm lấy Lý Tuyết Trân cọ cọ.

 

Gò má Lý Tuyết Trân không chút trở ngại mà dán vào n.g.ự.c cậu, vẫn có chút không quen với cảm giác da thịt chạm vào nhau như thế này, chỉ một lúc sau sắc mặt đã trở nên ủng đỏ.

Lý Tuyết Trân đẩy cậu ra nhẹ giọng nói: "Chúng ta dậy thôi, còn phải đi kính trà cho… Cho cha nương nữa."

Tần Tĩnh Nghiễn nhắm mắt lại tiếp tục cọ cọ vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp: "Ừm… Được."

Lười biếng một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn khắp nơi trong phòng, nhìn thấy trên chiếc bàn thấp quần áo trong ngoài chất đống lộn xộn, quay đầu nhìn lại người đang ngồi co ro trong chăn, thấy gò má nàng ấy đỏ bừng cậu khẽ ho một tiếng. Tần Tĩnh Nghiễn không mặc bất kỳ quần áo nào nhanh chóng xuống giường đi đến bên tủ quần áo.

Tùy tiện lấy quần áo mặc vào, lại lấy một chiếc áo lót của mình do dự đưa cho Lý Tuyết Trân: "A Trân, quần áo của nàng vẫn chưa dọn, nàng… Nàng… Mặc áo lót của ta trước đi, hay là nàng nói cho ta biết quần áo của nàng ở trong rương nào, ta lấy giúp nàng."

Lý Tuyết Trân duỗi cánh tay trần ra, nhanh chóng lấy chiếc áo trong tay cậu nhét vào trong chăn, bản thân nàng ấy cũng chui cả người vào trong chăn từ từ mặc quần áo.

 

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy một cục trong chăn, lòng ngứa ngáy, mắt đảo khắp nơi, rồi cầm hết quần áo trên bàn thấp lên, nhanh chóng gấp từng cái một, cho đến khi cầm trong tay một chiếc yếm đỏ rực, ngón tay mới vô thức xoa nhẹ vài cái, một lúc sau mới vụng về gấp lại, gấp xong lại không hài lòng lại tiếp tục mở ra gấp lại.

Lý Tuyết Trân mặc áo lót, chui ra khỏi chăn nhìn thấy cảnh này khiến sắc mặt nàng đỏ bừng, nhẹ cắn môi nhỏ giọng nói: "Chàng… Chàng chàng đưa cho thiếp, thiếp… thiếp tự làm."

Động tác trên tay Tần Tĩnh Nghiễn khựng lại, lắc đầu nhìn nàng ấy cười nói: "Ta… Thích gấp áo lót của nương tử ta." Nói xong động tác trên tay cố ý chậm lại.

Lý Tuyết Trân nắm chặt góc áo cũng không để ý đến cậu: "Tùy… Tùy chàng."

Tiếp đó xuống giường, chỉ là chân vừa chạm đất, hai chân đã như không nghe sai khiến hoàn toàn không bước đi được, nhẹ nhàng động đậy một chút kéo đến gốc chân và chỗ không thể nói ra, lập tức một cơn đau đớn ập đến.

Nàng ấy khựng lại nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, thấy cậu vẫn đang chú tâm vào quần áo mới vội vàng cẩn thận di chuyển hai chân đến bên cạnh mấy chiếc rương lớn trong phòng.

Mở chiếc rương chuyên đựng quần áo, lục lọi bên trong một lúc mới lấy ra một bộ quần áo màu hồng nhạt, rồi lại lục lọi vào bên trong, nhanh chóng rút ra một chiếc yếm màu trắng ngà. Thế là nàng ấy cầm chúng chậm rãi đi về phía giường.

Tần Tĩnh Nghiễn buông quần áo xuống thì nhìn thấy cảnh này, vỗ mạnh vào đầu mình vội vàng đi tới, ôm lấy eo nàng, bước dài đặt lên giường.

"Để ta giúp nàng mặc, được không?" Nói xong đã giúp Lý Tuyết Trân c.ởi quần áo.

Lý Tuyết Trân mở to mắt, vội vàng nắm lấy vạt áo của mình bị cậu kéo một cái, khiến chúng hơi mở ra: "Không không không… Thiếp tự làm, không cần chàng không cần chàng!"

Tần Tĩnh Nghiễn khẽ cười thành tiếng, nhẹ nhàng búng trán nàng ấy: "Nàng thẹn thùng cái gì?" Nói xong mắt không tự chủ được mà liếc nhìn n.g.ự.c nàng ấy, cách lớp áo lót rộng thùng thình, còn hơi có chút trong suốt, không biết nhìn thấy cái gì mà cậu khẽ ho một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Ta đã nhìn thấy cả rồi."

“Chàng phiền c.h.ế.t đi được!" Lý Tuyết Trân úp lòng bàn tay lên mặt cậu, thẹn quá hóa giận nói.

"Chàng mau quay đi, đừng nhìn thiếp!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhướng mày, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tùy nàng vậy."

Thấy cậu quay người đi, Lý Tuyết Trân mới mở quần áo lấy ra mặc vào chỉnh tề từ trong ra ngoài, mới khẽ ho một tiếng: "Thiếp… Thiếp xong rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn ngắm nghía: "A Trân thật đẹp!"

"Thật biết nịnh mà." Nói xong, Lý Tuyết Trân nhanh chóng dọn dẹp giường.

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng kéo nàng ấy lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nói: "Để ta làm."

Gấp chăn đặt ở bên giường, kéo thẳng tấm ga giường hơi nhăn, đột nhiên nhìn thấy vết m.á.u đỏ trên ga giường, không hiểu sao cậu lại nhớ tới chuyện tối qua, khóe miệng hơi nhếch lên, nhanh chóng kéo hết ga giường xuống đặt vào giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh tủ quần áo.

Cầm giỏ đựng quần áo bẩn nắm tay Lý Tuyết Trân: "A Trân, chúng ta xuống dưới thôi."

Lý Tuyết Trân nhìn ga giường trong giỏ đựng quần áo bẩn, mới gật đầu với cậu.

Lúc xuống lầu, biết rõ Lý Tuyết Trân không được khỏe, Tần Tĩnh Nghiễn đã ôm chặt lấy eo Lý Tuyết Trân, dìu nàng ấy.

Rửa mặt xong, Lý Tuyết Trân đã vội kính trà với Tần phụ Tần mẫu.

Tần phụ Tần mẫu và Lý Tuyết Trân cũng coi như khá quen thuộc, uống xong trà, Tần mẫu cười ha ha nắm tay nàng ấy nói chuyện phiếm.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy hai người vừa nói vừa cười, mà Lý Tuyết Trân cũng không câu nệ, lúc này cậu mới yên tâm, tiện tay xách giỏ đựng quần áo bẩn vào phòng tắm, đổ một ít nước nóng vào chậu gỗ bắt đầu giặt giũ.

Lý Tuyết Trân nhìn phía phòng tắm, Tần mẫu khẽ cười nói: "Hai đứa mới thành thân này thích dính lấy nhau, A Trân, con đi tìm A Nghiễn đi."

Mắt Lý Tuyết Trân sáng lên, gật đầu: "Vâng, được."

Đi vào phòng tắm, nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn đang ra sức giặt ga giường, trong lòng chỉ thấy vừa ngọt ngào vừa mềm mại: "A Nghiễn, thiếp giặt cùng chàng nhé."

Nói xong duỗi tay vào chậu muốn cùng giặt nhưng Tần Tĩnh Nghiễn đã vội vàng ngăn cản: "Ta làm là được, nàng ở bên ta là tốt rồi."

Lý Tuyết Trân cũng không nghe theo cậu mà cùng giặt: "Thiếp thích giặt cùng chàng."

Tần Tĩnh Nghiễn hôn nàng ấy rồi nhẹ giọng nói: "Được, vậy nàng giúp ta."

Buổi chiều, sau khi Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn dọn dẹp xong những thứ nàng ấy mang đến, Lý Tuyết Trân đã lấy ra hai tờ khế ước nhà.

Nàng ấy nhìn Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Đây là của cha nương thiếp cho, hai căn nhà này đều ở trong huyện, một căn là nhà ở, một căn là cửa tiệm hai tầng."

Cửa tiệm và nhà ở này đều là Lý Viễn và Tô Hà đặc biệt mua lại cho Lý Tuyết Trân.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn hai tờ khế ước nhà, ôn tồn nói: "Đây là của hồi môn mà nhạc phụ nhạc mẫu đặc biệt cho nàng, nàng phải cất giữ cẩn thận."

"Chàng nghe thiếp nói này, cha thiếp đưa giấy khế ước này cho thiếp chính là... Cửa tiệm là muốn mở hiệu sách, nhà ở là để chúng ta có thể ở trong huyện, thỉnh thoảng về thăm cha nương."

Sau đó, Lý Tuyết Trân cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, tiếp tục nói: "Tất nhiên, nếu chàng không muốn, chúng ta sẽ ở cùng cha nương, dù sao thì thiếp cũng nghe theo chàng."

Trước khi họ thành thân, Lý Viễn đã tìm cậu nói những chuyện này, mặc dù cha nương không chia gia sản nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Lý Viễn và Tô Hà, cậu lại không thể nói ra lời từ chối.

Cho nên, khi đó cậu đã do dự rất lâu rồi cũng nói chuyện này với Tần phụ Tần mẫu. May mắn thay, hai cụ cũng rất thoải mái, dù sao thì huyện cũng gần. Dù hai người có chuyển đến đó ở thì cũng có thể thường xuyên về thăm, nếu không thì hai cụ cũng có thể đến thăm họ, vì vậy sau khi Tần Tĩnh Nghiễn nói xong, họ cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment