Hoàn hồn lại, Tần Tĩnh Nghiễn nắm lấy tay Lý Tuyết Trân nói: "Được, chúng ta đến trong huyện ở, thỉnh thoảng về thăm cha nương là được, dù sao thì trong nhà vẫn luôn có phòng của chúng ta."
Tiếp đó, Tần Tĩnh Nghiễn lại nói: "Tuy nhiên, giấy khế ước nhà và cửa tiệm thì nàng cứ cất giữ cẩn thận, hiệu sách cũng không cần mở quá lớn, ta sẽ nghĩ cách."
Lý Tuyết Trân cau mày, im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Tại sao không dùng cửa tiệm này? Đây là đặc biệt cho chàng mà, cha nương thiếp chỉ có mình thiếp là nữ nhi, chẳng phải bây giờ chúng ta đã là một nhà rồi sao? Sao chàng còn từ chối chứ?"
"Cửa tiệm tốt như vậy, không thể để đó phủ bụi được."
Nhìn thấy nàng ấy tủi thân, còn tỏ vẻ sắp khóc đến nơi, Tần Tĩnh Nghiễn sợ hãi vội vàng ôm nàng ấy vào lòng: "Nàng... Nàng đừng... Đừng buồn, cửa... Cửa tiệm này của nàng phải giữ bên mình, trên người phải có chút đồ vật có giá trị mới được."
Lý Tuyết Trân đ.ấ.m cậu vài cái nói: "Sao vậy, chàng sợ sau này chàng sẽ đối xử không tốt với thiếp sao?"
"Tất nhiên là không rồi!" Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy liên tục lắc đầu.
"Vậy thì thiếp không cần giữ lại, thiếp tin tưởng chàng, chàng yên tâm cầm mở cửa tiệm đi."
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, một lúc lâu mới gật đầu: "Được... Được rồi."
Lý Tuyết Trân nghe xong, vui vẻ ôm lấy vòng eo gầy của cậu: "Tuyệt quá! Đúng là như vậy!"
Tần Tĩnh Nghiễn vuốt đầu nàng ấy, chậm rãi nói: "Thực ra, thời gian này ta giúp a ca và tẩu tử, họ cũng cho ta một ít tiền công, vốn định thuê một cửa tiệm để mở tiệm, đợi sau này kiếm được bạc rồi mới mua."
Lý Tuyết Trân dựa vào n.g.ự.c cậu, cười nói: "Chúng ta mở tiệm cũng còn nhiều chi phí nữa, bạc mà chàng tích cóp được không biết có đủ dùng không, nhưng mà trên tay thiếp cũng có một ít, không sợ!"
Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng ấy, trong lòng rung động không thôi, hôn nàng ấy một cái nói: "Ừ, được."
Động tác của họ cũng rất nhanh, cửa tiệm mang phong cách cổ kính làm hiệu sách cũng không cần phải sửa sang gì nhiều, tầng một bày đầy đủ các loại sách, tầng hai thì bày đầy bàn ghế, ngày thường mua sách cũng có thể ngồi trên lầu đọc. Các thư sinh trong học viện đến đây chỉ để xem sách cũng được.
Nhưng tiền mua sách lại chiếm phần lớn, ban đầu Tần Tĩnh Nghiễn chỉ muốn mở một hiệu sách nhỏ, sách cũng không cần quá nhiều nên một trăm lượng bạc trên người cậu cũng đủ dùng.
Nhưng nếu hiệu sách lớn như vậy thì sách cần cũng nhiều hơn, nếu không thì trong tiệm trống quá cũng không hay.
Cho nên, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng cố ý đưa cho phu thê Tần Tĩnh Nghiễn hai trăm lượng bạc, cộng thêm số bạc của Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn thì đã đủ rồi.
Kệ sách ở tầng một của hiệu sách nhanh chóng được bày đầy đủ các loại sách, có Trung Dung Luận Ngữ, có Kỳ Vật Tạp Đàm của dân gian, cũng có sách thực hành như Thiên Công Tạo Vật.
Nhưng vì tiệm rất lớn nên tầng một còn để lại một khoảng không gian rất lớn, dựng lên một cái bục rộng, trông giống như sân khấu hát tuồng.
Đây vẫn là chủ ý của Giang Oản Oản, nói rằng mặc dù tạm thời không dùng đến nhưng sau này sẽ có tác dụng lớn.
Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân có thể coi là mê đệ mê muội của nàng, đều không quan tâm dùng để làm gì đã vui vẻ đồng ý.
Bây giờ, Tần Tĩnh Nghiễn nhìn những cuốn sách trên giá sách, mắt đều sáng lên.
Lý Tuyết Trân cười nói: "Những quyển thoại bản mà chúng ta in cũng sắp xong rồi, lát nữa đi hỏi thăm, đến lúc đó bày lên là có thể khai trương rồi!"
Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến chuyện thoại bản mình viết cuối cùng cũng có thể cho nhiều người xem hơn, khiến cậu vô cùng vui mừng: "Ừ!"
Không đến hai ngày, thoại bản đều đã in xong, Tần Tĩnh Nghiễn chỉ in câu chuyện về người cha đã mất, nhi tử cũng tử trận mà cuối cùng vẫn không thể nhận ra nhau, cuối cùng đặt tên là "Phi Sa".
Nhưng Tần Tĩnh Nghiễn chỉ in khoảng một trăm bản, xem có ai thích rồi tính tiếp.
Nhưng Lý Tuyết Trân đều biết cậu chỉ lo lắng thừa thôi, vì câu chuyện thực sự rất cảm động, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.
Ngày khai trương, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng dẫn theo Đoàn Đoàn đến.
Nhưng hiệu sách không giống với các cửa tiệm khác, mới khai trương lại còn vào buổi sáng thì thường không có người, phải đợi đến trưa hoặc chiều tối, các thư sinh trong học viện tan học thì mới có nhiều người, vì đám người đó mới là khách quan chính.
Mà trong tiệm không chỉ có đủ loại sách, còn có bánh ngọt và trà.
Bánh ngọt là bánh táo đỏ do Giang Oản Oản đặc biệt làm, bánh táo đỏ này chỉ làm một phần để bán trong hiệu sách, còn các tiệm lẩu và hải sản thì không có, trà thì có trà bưởi và trà nếp.
Lý Tuyết Trân nhìn bánh táo đỏ, cười nói: "Chỉ có tiệm chúng ta có bánh táo đỏ, không khéo sau này khách còn cố tình vì món này mà đến."
"Đúng vậy! Sau này chỉ có hiệu sách của chúng ta có món này, muốn ăn thì chỉ có thể đến đây thôi! Hơn nữa tẩu tử còn nói sau này sẽ làm thêm một số loại bánh mới để bán, đến lúc đó, không chừng lại có thể thu hút thêm nhiều khách nữa!"
Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Nghiễn nghiêm túc nói: "Không, ta dám chắc, sau này khách quan đến tiệm của đệ đều là vì đệ mà đến."
Tần Tĩnh Nghiễn cười sảng khoái: "Vâng!"
Đoàn Đoàn ở bên giá sách, kiễng chân lướt từng quyển sách trên giá, mắt sáng lấp lánh.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh, nói: "Cha, Đoàn Đoàn đi học đường thì có thể đọc hết..." Nói rồi còn giơ cánh tay nhỏ vạch một vòng thật lớn: “... Nhiều sách như vậy không?"
Tần Tĩnh Trì cười xoa xoa đầu cậu bé: "Ừ, sau này Đoàn Đoàn của chúng ta sẽ trở thành Trạng Nguyên nhỏ, sách đọc có thể sẽ nhiều hơn ở đây rất nhiều!"
Đoàn Đoàn nghe xong, cười tít cả mắt: "Oa! Vậy thì Đoàn Đoàn lợi hại quá!"
"Nhưng mà, con phải học hành chăm chỉ ở học đường, nếu không cũng có rất nhiều hài tử đến học đường học mấy năm sách, cuối cùng lại chẳng đọc hiểu được một quyển sách nào."
Đoàn Đoàn nhìn hắn nghiêm túc gật đầu: "Vâng! Đoàn Đoàn nhất định sẽ học hành chăm chỉ! Sẽ trở thành người rất rất lợi hại!"
"Hải tử ngoan!"
"Hehe..."
Chưa đầy bao lâu sau khi khai trương, hiệu sách đã đón hai nam nhân khoảng hai mươi tuổi bước vào, thấy họ mặc cẩm y trường sam, hẳn là những người biết chữ.
Tần Tĩnh Nghiễn thấy vậy, vội vàng tiến lên đón: "Hai vị muốn mua sách hay muốn xem sách trong tiệm?"
Hai người nhìn nhau, một người đáp: "Lão bản, chúng ta chính là thấy có người mở một hiệu sách lớn như vậy, nên muốn vào xem thử."
"Vậy hai vị cứ tùy ý xem, sách ở đây của ta khá đầy đủ, đủ mọi thể loại."
Một người cẩn thận lật từng cuốn sách trên giá sách, người còn lại thì tùy ý ngắm nghía khắp nơi, bỗng liếc thấy trên bàn trước giá sách có bày sách mới, lập tức tò mò bước tới thì nhìn thấy hai chữ "Phi Sa" trên bìa sách, hắn ta tò mò lật ra đọc.
Hắn ta đọc từng chữ một, lúc đầu biểu cảm rất thoải mái nhưng sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, người dựa vào bàn vẫn duy trì một tư thế, chỉ có một tay không ngừng lật trang.
Trường Thần ở bên giá sách thấy hắn ta như vậy, cũng tò mò tiến lại rồi nhìn chằm chằm vào những trang sách mà hắn ta đang lật, đọc theo vài trang.
Sau đó cũng tự mình cầm một cuốn sách xem kỹ.
Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nhìn thấy hai người không ngừng lật trang, cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch, nghiêm túc quan sát biểu cảm của hai người, chỉ cần họ cau mày, trong lòng sẽ khựng lại sợ rằng mình viết không tốt.
Đến khi trên mặt họ nở nụ cười, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.
Lý Tuyết Trân nhìn tướng công ngốc nghếch đờ đẫn bên cạnh, lại nhìn hai vị khách đang đứng đọc sách chăm chú, nàng ấy nhanh chóng bước đến trước mặt hai người mở lời: "Nếu hai vị thích cuốn sách này thì lên lầu ngồi đọc đi, đứng mãi cũng mệt."