Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 191

"Hả! Được được được!"

Phường đậu phụ dần đi vào ổn định, số lượng đậu phụ mọi người đi bán cũng gần như cố định.

Còn đậu hũ non mới ra lò mỗi sáng cũng được đóng gói rất nhiều để mang đến tiệm lẩu, làm thành đậu hũ não ngọt hoặc đậu hũ não mặn, đều bán rất chạy!

Bên phía Giang Oản Oản cũng bắt đầu dạy cho các công nhân trong phường đậu phụ làm các loại như đậu phụ rán, đậu phụ khô và đậu phụ nhồi.

Đậu phụ rán dù là thái sợi trộn gỏi hay dùng để nhúng lẩu đều rất ngon.

Đậu phụ khô có thể dùng để xào thịt, đậu phụ nhồi nấu trong nước dùng đậm đà, ngấm đẫm nước dùng cũng rất ngon.

Kể từ khi có những món này, mọi người cũng lấy hàng thường xuyên hơn, họ không chỉ lấy đi bán mà còn thường mua về nhà ăn, ngay cả Tần phụ Tần mẫu cũng rất thích ăn những món này.

 

Đến khi những người lấy hàng đều đến đặt trước số đậu phụ cần lấy vào ngày hôm sau, mặt trời đã bắt đầu lặn, Tần Tĩnh Trì nói với Giang Oản Oản một tiếng rồi vội vàng đánh xe ngựa đi đón Đoàn Đoàn.

Thời điểm này, Đoàn Đoàn đã tan học từ lâu nhưng thỉnh thoảng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản có việc nên sẽ đến muộn một chút. Vậy nên mỗi ngày Đoàn Đoàn tan học ra đều theo Cẩu Đản và Nhị Oa đến tiệm nướng, mặc dù Giang Oản Oản không cho mấy tiểu tử này ăn nhiều đồ nướng nhưng đôi khi chúng cũng sẽ kéo nhóm người Đại Ngưu nũng nịu, như vậy cũng có thể ăn một ít, nếu không ăn thịt nướng thì Kim thị và những người khác cũng sẽ nấu mì cho mấy tiểu tử ăn.

Hoặc là được Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân đón đến hiệu sách xem tranh, ăn bánh ngọt, tóm lại là mỗi ngày tiểu tử đều có chỗ đi, cứ như vậy, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản hoàn toàn không lo lắng.

Chỉ là hôm nay Tần Tĩnh Trì đến hiệu sách và tiệm nướng, nhưng mấy tiểu tử đều không có ở đó.

Hôm nay là Đại Ngưu đi đón chúng, nói là đã đi nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa về nên nhóm người Tần Đắc Chính đều nghĩ rằng Đại Ngưu dẫn chúng đến hiệu sách, trước đây cũng đã từng có trường hợp như vậy.

Vài ngày trước, Đại Ngưu đi đón đám tiểu tử đã dẫn chúng đến hiệu sách, còn ăn một ít bánh ngọt ở đó mới về, lúc đó Kim thị và những người khác còn tưởng là có chuyện gì, kết quả khi tìm đến thì thấy một nhóm lớn nhỏ đang thích thú ăn bánh ngọt, uống trà.

 

Thế nên hôm nay Đại Ngưu không về thì họ cũng không quan tâm.

Tần Tĩnh Trì nghe xong, lập tức vội vã đến Thường Hoa học viện.

Vừa vào học viện, hắn đi thẳng đến lớp học của mấy tiểu tử.

Khi sắp đến lớp của chúng thì hắn nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu hài.

Tiếng khóc đó rất trẻ con, có hơi giống tiếng khóc tủi thân của Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì vội vàng chạy đến.

"Hu... Đoàn Đoàn ca ca, đều tại Lâm Tử Hành, cậu ấy quá xấu xa, đã ăn hết kẹo mà đệ muốn đưa cho huynh!"

Khi Tần Tĩnh Trì vào lớp, hắn thấy một tiểu hài nắm tay Đoàn Đoàn của mình đang nức nở đau lòng.

Đoàn Đoàn không ngừng vỗ vai cậu bé an ủi: "Không sao đâu, Tiểu Bao Tử, cậu ấy đã ăn thì đã ăn, ngày mai ca ca sẽ mang cho ngươi đồ ăn ngon khác, đừng khóc nữa."

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng ở bên cạnh an ủi: "Tiểu Bao Tử, đừng buồn nữa."

Nhị Oa tiếp lời Cẩu Đản, nói tiếp: "Tiểu Bao Tử, không sao đâu, mấy hôm trước Lâm Tử Hành béo ú kia cũng đã ăn bánh đệ đưa cho huynh, huynh cũng không đâu có khóc."

Nghe đến đây, Tiểu Bao Tử khóc càng thương tâm hơn: "Hu... Cậu ấy thật đáng ghét!"

Đại Ngưu và Vương Lâm Chi đứng bên cạnh nhìn mấy tiểu tử mà bất lực.

Vương Lâm Chi nhìn tiểu ngoại sanh của mình khóc thương tâm, vốn định an ủi một chút nhưng Tiểu Bao Tử cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoàn Đoàn không chịu buông, cậu ấy cũng không có cách nào.

"Đoàn Đoàn? Chuyện gì thế này?"

Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Trì đi vào, cậu bé lập tức vui mừng kêu lên: "Cha!"

Nếu như trước đây, Đoàn Đoàn đã sớm nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì rồi nhưng giờ đây Tiểu Bao Tử nắm chặt lấy tay áo của cậu bé nên đành phải thôi.

Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, rồi nghi hoặc nhìn Tiểu Bao Tử đang nức nở tò mò đánh giá mình: "Đoàn Đoàn, không lẽ con… Con đánh nhau với tiểu đệ này sao?"

Đoàn Đoàn nhìn Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng, bất đắc dĩ giải thích: "Không phải đâu, cha, ban đầu Tiểu Bao Tử định cho con kẹo ăn, nhưng hình như kẹo bị một người khác trong lớp con trộm mất, nên Tiểu Bao Tử mới buồn khóc."

Tần Tĩnh Trì nói: "Thế thì Đoàn Đoàn không ăn là được rồi." Nói xong lại nhìn Tiểu Bao Tử bên cạnh Đoàn Đoàn: “Tiểu Bao Tử, Đoàn Đoàn ca ca của cháu không ăn kẹo nữa rồi, nên cháu đừng buồn nữa, thúc phải dẫn huynh ấy về nhà."

Lúc này Vương Lâm Chi cũng vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ còn lại của tiểu ngoại sanh nhà mình, dỗ dành: "Tiểu Bao Tử, về nhà với cữu cữu đi, được không? Ngày mai, cữu cữu sẽ bảo ngoại tôn mẫu gói nhiều kẹo cho cháu mang đến cho Đoàn Đoàn ca ca ăn."

Tiểu Bao Tử nghe xong bĩu môi, vẫn không chịu buông tay mà liên tục lắc đầu: “Đoàn Đoàn ca ca!"

Đoàn Đoàn thấy nước mắt cậu bé không ngừng chảy, liền vội vàng lau cho cậu bé, lau xong lại nhìn bàn tay nắm chặt lấy tay áo mình của cậu bé, càng thêm bối rối.

Cậu bé nhìn Tần Tĩnh Trì: “Cha, làm sao bây giờ?”

Tần Tĩnh Trì nhìn Tiểu Bao Tử đang buồn bã, suy nghĩ một lúc rồi nói với Vương Lâm Chi: "Hay là hôm nay cứ để tiểu tử này đến nhà ta chơi, chơi với Đoàn Đoàn một ngày, ngày mai ta sẽ đưa hai đứa đến học viện."

Vương Lâm Chi nhìn Tiểu Bao Tử, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, dù sao thì họ cũng thường đến tiệm của Tần Tĩnh Trì để ăn cơm, cũng coi như khá quen rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai tiểu tử này, xem ra quan hệ cũng rất tốt.

Nói ra thì, trước đây cậu ấy không biết mình còn có một tiểu ngoại sanh như vậy, mấy tháng trước, nhị tỷ được gả đến kinh thành đột nhiên trở về, rồi dẫn theo tiểu tử này về.

Những năm gần đây, nhị tỷ của cậu ấy cũng rất ít khi gửi thư về nhà, lúc đầu khi tỷ ấy gả đến kinh thành thì cha nương của cậu ấy đã không đồng ý, vì thân thể nhị tỷ phu kia của cậu ấy rất yếu, trong nhà cũng chỉ có một lão nương.

Mặc dù họ làm ăn ở kinh thành có thể ăn uống không lo nhưng cha nương của cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho nữ nhi mình, kết quả là sau bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng nhị tỷ phu ấy cũng qua đời vì bệnh, còn nương của nhị tỷ phu kia thì đã mất từ mấy năm trước.

Kể từ khi tướng công mất, nhị tỷ của cậu ấy cũng không còn tâm trí để quản lý cửa tiệm. Sau hơn một năm, đành phải bán hết sản nghiệp ở kinh thành, mới đưa tiểu tử này trở về huyện Khúc Phong.

Hoàn hồn lại, Vương Lâm Chi thở dài: "Vậy thì lão bản Tần, hôm nay nhờ các ngươi chăm sóc Tiểu Bao Tử nhà ta một chút."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Không sao, dù sao thì hai tiểu tử này cũng chơi rất hợp, Tiểu Bao Tử đến nhà ta chơi, chúng ta rất hoan nghênh!"

Sau đó Vương Lâm Chi lại xoa đầu Tiểu Bao Tử dặn dò: "Đến nhà Đoàn Đoàn ca ca chơi, phải ngoan ngoãn biết chưa?"

Tiểu Bao Tử chớp mắt, gật đầu: "Biết... Biết rồi ạ, tiểu cữu cữu."

Đợi Vương Lâm Chi đi rồi, Tần Tĩnh Trì đánh xe ngựa đưa Đại Ngưu và Cẩu Đản đến tiệm nướng trước, sau đó mới chở Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử về nhà.

Hắn ngồi ngoài xe đánh xe, còn Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử thì ngồi trong xe thì thầm nói chuyện.

"Đoàn Đoàn ca ca, chúng ta... Chúng ta sắp đến nhà huynh sao?"

Đoàn Đoàn gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Bao Tử, nhà huynh rất vui, về đến nhà, Đoàn Đoàn ca ca sẽ cho đệ chơi đồ chơi nhỏ."

“Hi hi… Được.”

Nói rồi, Tiểu Bao Tử lại nhíu mày: “Đoàn Đoàn ca ca, sau này chúng ta đừng chơi với Lâm Tử Hành nữa! Kẹo đó rất ngon! Là đệ cố tình để dành cho Đoàn Đoàn ca ca..." Nói đến đây, Tiểu Bao Tử càng khó chịu hơn.

Bình Luận (0)
Comment