Đoàn Đoàn thấy vậy thì vội vàng an ủi: “Tiểu Bao Tử, đệ ngoan nào, về đến nhà huynh sẽ lấy thịt khô ngon cho đệ, còn có kẹo bưởi đệ thích nữa được không?"
Nghe đến đây, Tiểu Bao Tử l.i.ế.m môi mới thôi khóc: "Vâng ạ!"
Nghe hai tiểu tử này nói chuyện, Tần Tĩnh Trì ngồi ngoài xe không khỏi cong môi: "Kéo!" Chớp mắt, rẽ qua khúc quanh, hắn đã nhìn thấy ngôi nhà sáng đèn của mình từ xa.
Giang Oản Oản đang ngồi trên ghế sô pha, cầm cuốn thoại bản mà Tần Tĩnh Nghiễn đã đưa cho nàng hai ngày trước đọc say sưa, đột nhiên nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn, thế là nàng vội vàng đặt cuốn sách xuống.
Đi đến cửa, nàng thấy Tần Tĩnh Trì dắt hai tiểu tử vào, một đứa tất nhiên là Đoàn Đoàn nhà cô, còn một đứa tiểu tử khác thì nàng chưa từng gặp.
Đợi họ vào nhà, Giang Oản Oản mới hoàn hồn lại, vội vàng tìm một đôi dép lê nhỏ của Đoàn Đoàn đưa cho Tiểu Bao Tử.
Mặc dù Đoàn Đoàn lớn hơn, nhưng Tiểu Bao Tử cũng có thể đi tạm.
Tiểu Bao Tử chớp chớp mắt nhìn Giang Oản Oản, đợi Giang Oản Oản cười xoa đầu cậu bé, cậu bé mới ngượng ngùng trốn sau lưng Đoàn Đoàn còn nhỏ giọng gọi "ca ca."
Giang Oản Oản mỉm cười với cậu bé rồi lại nhìn Đoàn Đoàn: "Bảo bối, đây là bạn mới của con à?"
Đoàn Đoàn cười tít mắt gật đầu, kéo Tiểu Bao Tử sau lưng ra nói: "Nương, đây là Tiểu Bao Tử, ngoài Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca, con chơi với đệ ấy nhiều nhất ở học viện! Chính là... Chính là đệ đệ đã cho Đoàn Đoàn kẹo hồ lô lần trước."
Tiếp đó lại chỉ vào Giang Oản Oản nói với Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, đây là nương của huynh, nương của huynh lợi hại lắm, biết làm rất nhiều món ngon!"
Giang Oản Oản cười kéo tay Tiểu Bao Tử nói: "Tiểu Bao Tử, chào cháu, chào mừng cháu đến nhà thẩm chơi, cháu dễ thương quá!"
Tiểu Bao Tử ngây ngốc nhìn nàng, ngượng ngùng mãi một lúc sau, dưới sự động viên của Đoàn Đoàn mới mở miệng: "Thẩm... Thẩm ơi."
Tần phụ Tần mẫu từ bếp đi ra thấy trong nhà có thêm một tiểu hài tử, cũng hòa nhã nói chuyện với cậu bé.
Sau khi chào hỏi xong, Đoàn Đoàn đã kéo cậu bé ngồi xuống ghế sô pha, Giang Oản Oản bưng một đĩa thịt bò khô tẩm gia vị vừa làm hôm nay, còn rót cho hai tiểu tử này mỗi đứa một cốc trà bưởi mật ong.
Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn nhận lấy cốc, mũi nhỏ ngửi thấy mùi thơm của bưởi đã vội vàng uống một ngụm.
Uống xong, mắt cậu bé híp lại trông rất thích.
Đoàn Đoàn đưa cho cậu bé một miếng thịt bò khô: "Tiểu Bao Tử, đệ nếm thử xem, đây là thịt bò khô, thơm lắm!"
Tiểu Bao Tử đưa mũi đến gần tay Đoàn Đoàn ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm của thịt bò khô, mắt cậu bé sáng lên vội há miệng ngậm lấy miếng thịt bò khô.
Nhắm mắt nhai nhai, cuối cùng nuốt miếng thịt khô xuống, cậu bé mới nói: "Đoàn Đoàn ca ca, thịt này thơm quá! Còn ngon hơn cả kẹo mà nương và ngoại tổ mẫu cho đệ!"
Đoàn Đoàn cười nói: "Vậy Tiểu Bao Tử ăn nhiều vào, sau này nếu đệ muốn ăn, huynh có thể mang đến học đường cho đệ ăn."
"Vâng vâng, được." Nói xong, Tiểu Bao Tử bĩu môi nói: "Nhưng... Nhưng chúng ta phải giấu kỹ, không thể để Lâm Tử Hành lén ăn nữa!"
“Được!”
Hai tiểu tử đã ăn xong bữa cơm thơm phức, rồi ngồi bên bàn trà chơi trò ghép hình, nhưng đó lại là trò ghép hình mà Tần Tĩnh Trì mới làm cho Đoàn Đoàn, bức ghép hình này được vẽ phức tạp hơn một chút, khi làm cũng lớn gấp đôi bức mà Đoàn Đoàn làm vào ngày sinh thần, chơi sẽ có tính thách thức hơn.
Nhưng đối với Đoàn Đoàn mà nói thì cũng không tính là quá khó.
Nhìn Đoàn Đoàn không lâu sau đã ghép xong một bức tranh hoàn chỉnh, đôi mắt Tiểu Bao Tử trợn tròn: “Quao! Con cọp nhỏ!”
Trên bức ghép hình vẽ một con hổ lớn và một vài chú hổ nhỏ, vì phong cách vẽ của Giang Oản Oản hơi ngộ nghĩnh nên những chú hổ trong tranh vừa oai phong vừa có chút đáng yêu.
Đoàn Đoàn bật cười rồi nhanh chóng làm lộn xộn toàn bộ mảnh ghép gỗ: “Tiểu Bao Tử, ca ca dạy đệ cách ghép lại, rất đơn giản nha!”
Tiểu Bao Tử hoàn toàn chăm chú vào trò ghép hình, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò và phấn khích: "Được ạ!"
Không biết Tiểu Bất Điểm vào nhà từ lúc nào, giờ đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh Đoàn Đoàn, còn Đoàn Đoàn thì vu.ốt ve nó từng chút một, Tiểu Bao Tử nhìn thấy cũng phấn khích vu.ốt ve.
Tiểu Bất Điểm ở nhà rất ngoan, lúc Đoàn Đoàn không có nhà thì cả ngày đều ở bên cạnh Tần phụ, thỉnh thoảng phơi nắng hoặc được Tần phụ dắt đi dạo bên ngoài, ngày thường rất ngoan!
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi một bên nhìn hai tiểu tử chơi vui vẻ, cũng không quản chúng nữa mà hai người tới gần nhau cùng chăm chú đọc sách.
Câu chuyện tên là [Đoạn Kiều].
Thoại bản lần này của Tần Tĩnh Nghiễn kể về một vị Huyện lệnh thanh liêm tên là Lương Úy. Trong một lần dịch bệnh, ông ấy đã xông pha nơi tuyến đầu, ngay khi dịch bệnh mới phát hiện, ông ấy đã nỗ lực ngăn chặn nguồn lây đóng cửa thành không để dịch bệnh lây lan khắp nơi, phân tán những người nhiễm bệnh và chưa nhiễm bệnh ở hai bên cách xa nhau trong huyện.
Tuy nhiên, một mình ông ấy không thể ngăn cản được ý chí cầu sinh của người dân, có một số người mắc bệnh đã lén đào đường hầm ra khỏi thành, khiến các thị trấn và thôn mạc xung quanh nhanh chóng trở nên tang thương.
Lương Úy thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, các ngự y triều đình phái đến vẫn chưa tới, ông ấy đã quyết định chặt đứt cây cầu duy nhất thông đến Châu* của họ, nhờ đó mới ngăn chặn được dịch bệnh tiếp tục hoành hành, tên sách cũng bắt nguồn từ đây.
*Châu(州): Đơn vị hành chính thời xưa.
Sau đó, ông ấy trở về thành, tiếp tục an ủi người dân, cùng với hơn chục vị đại phu còn lại trong huyện sắc thuốc, giúp đỡ hàng ngày cho đến khi quân đội và ngự y triều đình phái đến, Lương Úy cũng đã không tránh khỏi kiếp nạn này.
Trước khi nhắm mắt, ánh mắt ông ấy vẫn tràn đầy hy vọng nhìn về hướng kinh thành.
Câu chuyện đến đây là kết thúc, cũng không nói thêm về tình hình dịch bệnh sau đó nhưng dịch bệnh vốn khó chữa, dù trong sách không viết thì mọi người đọc xong đều hiểu, những người nhiễm bệnh trong thành cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp...
Giang Oản Oản vừa đọc vừa gật đầu, tâm trạng phức tạp và nặng nề nói với Tần Tĩnh Trì: "A Nghiễn thật lợi hại! Mỗi câu chuyện đều cảm động như vậy, lần này chắc lại gây sốt một phen rồi."
Tần Tĩnh Trì nhìn mấy hàng chữ cuối cùng, thấp giọng đáp lời: "Đúng vậy."
Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử chú ý tới hai người họ đang cầm sách, khuôn mặt đầy nặng nề thì ngẩn người.
“Cha nương, sao vậy?”
Tiểu Bao Tử đứng phía sau Đoàn Đoàn, cũng chớp chớp đôi mắt nghi ngờ nhìn hai người họ.
Giang Oản Oản khép sách lại rồi mới cười nói: "Không có gì, Tiểu Bao Tử và Đoàn Đoàn chơi có vui không?"
Tiểu Bao Tử mỉm cười gật đầu: "Thẩm thẩm, vui lắm!"
Đoàn Đoàn ra dáng vẻ một ca ca khoác tay nhỏ lên vai Tiểu Bao Tử, cười híp mắt nói: “Tiểu Bao Tử rất thông minh nha! Đã biết chơi ghé hình rồi đấy!”
Giang Oản Oản nghe xong thì gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, mới ý thức tới thời gian đã không còn sớm, nàng vội vàng nói: "Đã trễ lắm rồi, hai đứa nên đi ngủ nào, hôm nay chơi đến đây thôi."
Hai tiểu tử này ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
“Vâng ạ.”
Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Nương, hôm nay Tiểu Bao Tử ngủ với Đoàn Đoàn được không? Gường của Đoàn Đoàn rất lớn, có thể ngủ chung!"
Giang Oản Oản gật đầu: "Nhưng con phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, đắp kín mền, không được để nhiễm lạnh."
"Vâng vâng, được ạ!"
Chờ cho hai người họ đều tắm xong, lúc này Đoàn Đoàn mới kéo Tiểu Bao Tử chạy lên lầu.
Bước tới trước cửa phòng, cậu bé lập tức chỉ con thỏ nhỏ được đan và tấm ván nhỏ trên cửa nói: “Tiểu Bao Tử, đây chính là phòng của ca ca! Phía trên còn viết phòng nhỏ của Đoàn Đoàn nè."