Giang Oản Oản nhìn ra sự lo lắng của hắn: “Không sao đâu, huyện ta được
quản lý rất tốt mà, sẽ không có người xấu đâu, hơn nữa chúng ta phải nhanh chóng tiết kiệm tiền để lợp nhà, khi đó xây lớn hơn một chút, như vậy sẽ có thể đón cha nương tới ở cùng.”
Tần Tĩnh Trì kéo nàng lại gần mình, hắn hôn lên trán nàng một cái: “Được! Ta nghe nàng! Nhưng mà đợi ngày mai về rồi chúng ta đi nói với cha nương.”
“Vâng!”
...
Ngày hôm sau, khi bọn họ tới mở hàng thì đã có một đám người đứng chờ ở đó.
Một nam nhân trung niên cười to nói: “Lão bản! Khoai tây nhà ngươi thật sự quá ghê gớm, hôm qua ta mua hai phần về mà lại bị nương tử nhà ta mắng bảo ta mua quá ít đó! Hôm nay trong nhà có khách, ngươi chiên cho ta mười phần đi!”
Tần Tĩnh Trì cởi mở cười nói: “Được!”
Những người khác cũng không chơi yếu thế.
“Cả ta nữa, cả ta nữa! Cho ta năm phần!”
“Ta lấy ba phần nhiều giấm, nương tử ta đang mang thai vẫn luôn không ăn được cái gì, hôm qua nhờ có khoai tây nhà ngươi mà đã ăn được hơn một bát cơm.”
Tần Tĩnh Trì trấn an mọi người: “Mọi người đừng nóng vội! Nương tử nhà ta đang chiên rồi!”
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bận rộn một hồi lâu, vừa chiên vừa trộn khoai tây cho mọi người xong thì lại có thêm một lớp người nữa, cuối cùng biến thành ba tầng trong ba tầng ngoài, trông rất đồ sộ!
Những người khác vốn không định mua, nhưng khi thấy có nhiều người vây quanh như vậy thì cũng tò mò muốn mua một phần ăn thử.
Điều này khiến trong lòng Giang Oản Oản vừa hối hận vừa vui vẻ, vui vẻ bởi vì việc buôn bán hôm nay quá tốt, nhưng cũng hối hận bởi hôm qua nàng chỉ chuẩn bị có một trăm ba mươi cân khoai.
Bán đến hơn nửa canh giờ nữa, số khoai tây còn lại là phần hôm qua người ta đặt trước.
Sau khi bán phần cuối cùng, Giang Oản Oản cười nói: “Rất xin lỗi mọi người! Hôm nay chúng ta đã bán hết rồi, nếu mọi người muốn ăn thì ngày mai lại tới nhé!” Nhưng những người vây quanh quầy hàng của bọn họ lại không dễ nói chuyện, có những người mắt tinh đã hiện vẫn còn rất nhiều khoai tây trong thùng: “Lão bản à, làm gì có ai buôn bán như vậy chứ! Ta thấy các ngươi vẫn còn một thùng khoai lớn kia kìa, sao lại không bán nữa vậy!”
Giang Oản Oản dở khóc dở cười, lúc trước nàng sợ khách hàng nhìn thấy thì sẽ nghĩ ngợi nên đã cố ý để số khoai tây đặt trước vào một thùng khác, ai ngờ được những vị khách này lại có đôi mắt tinh tường như vậy!
Nàng chỉ đành bất lực giải thích: “Đây là số khoai mà hôm qua có khách đã đặt trước, vì vậy chúng ta phải để lại cho người ta!”
“Nhưng đã sắp trưa rồi mà bọn họ vẫn chưa đến, có lẽ sẽ không tới đâu, bằng không ngươi cứ bán cho chúng ta đi!”
“Vậy ngài lại không biết rồi ạ, số khoai này được thư sinh ở Thường Hoa học viện đặt trước, trưa nay tan học thì họ mới có thể tới đây được!” Giang Oản Oản cười giải thích.
Đám người thấy là người đọc sách đặt trước thì cũng không làm càn làm bậy nữa, còn những người vốn chỉ định ăn thử nghe thấy vậy lại càng cảm thấy tò mò hơn, món này phải ngon đến thế nào mới có thể khiến người đọc sách cũng đặt trước vậy!
Những người đã được ăn thử vào ngày hôm qua, hôm nay không thể mua được khoai tây thì lại cảm thấy khó chịu, khi thấy được đặt trước, họ lập tức đặt liền mười phần: “Lão bản, ta đặt mười phần, ngày mai ngươi nhớ để lại cho ta đó!”
Những người khác thấy vậy thì cũng đồng loạt đặt trước, đại đa số đều chỉ đặt ba năm phần, nhưng có người đang rất thèm đã đặt luôn hai mươi phần.
Không chỉ những người không mua được mà còn có rất nhiều người vừa ăn thử nên muốn mua tiếp, khi thấy đã bán hết thì cũng đặt trước theo mọi người.
Một mình Giang Oản Oản ghi lại, khi thấy mọi người đã tản đi gần hết, nàng lặng kẽ tính thử, chỉ riêng phần đặt trước này đã cần có năm mươi cân khoai tây!
Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ cười tươi híp mắt của nàng thì cũng rất vui vẻ, hắn đi tới lau mồ hôi trên trán, vén tóc ra sau tai giúp nàng rồi khẽ nói: “Những người đặt trước hôm qua vẫn chưa tới, nàng nghĩ ngơi một lát đi!”
Giang Oản Oản gật đầu, xong lại nghĩ đến cái gì đó, nàng vội vàng tới ôm Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con đói bụng chưa? Để nương đi mua mì cho con ăn nhé!”
Giang Oản Oản không để Đoàn Đoàn kịp trả lời, nàng nhìn Tần Tĩnh Trì: “Chàng trông sạp hàng nhé, ta đi một chút rồi về ngay!”
Một lúc sau, Giang Oản Oản bưng một cái khay về, trên khay có ba bát mì hai lớn một nhỏ.
Giang Oản Oản kích động đặt khay xuống cái bàn trước mặt hai người họ: “Vậy mà ta lại thấy có người bán mì thịt bò! Nghe rất thơm phải không, hai cha con mau ăn đi!”
Nàng vừa ăn vừa nói với Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh: “Có thể g.i.ế.c trâu bò được sao?”
Tần Tĩnh Tri bất lực nhìn nàng: “Mấy năm trước triều đình đã ban hành lệnh ngoại trừ trâu dùng để đi cày, nếu nhà muốn nuôi để ăn cũng được! Nàng xem trí nhớ của nàng kìa!”
Giang Oản Oản lảng tránh: “À! Phải không vậy? Ta không nhớ rõ nữa, lên huyện nhiều lần rồi mà vẫn chưa thấy có người bán thịt bò, đương nhiên... Không nhớ ra mà.”
“Những con trâu bò rất quan trọng với người dân bình thường như chúng ta nên nào nỡ nuôi để bán hoặc là ăn thịt chứ! Vì vậy không thường thấy đâu.”
Giang Oản Oản gật đầu: “Thì ra là vậy!”
Đoàn Đoàn tập trung ăn mì, cậu bé cười tủm tỉm nhìn cha rồi lại nhìn nương, cảm thấy rất sung sướng!
“Nương ơi… Cái thịt này không ngon bằng nương làm!”
Giang Oản Oản gắp cho Đoàn Đoàn hai miếng thịt bò trong bát của mình: “Thịt bò này là đồ tốt đó, Đoàn Đoàn phải ăn nhiều vào.”
Tần Tĩnh Trì thấy nàng gắp hết thịt trong bát sang cho Đoàn Đoàn, hắn lập tức gắp thịt của mình cho nàng: “Nàng cũng ăn đi!”
Giang Oản Oản nhìn thịt trong bát mình, nàng ngọt ngào đáp: “Vâng.”
Ba người ăn mì xong, Giang Oản Oản đi trả khay và bát đũa.
Đến khi nàng trở về gian hàng nhỏ của mình, các thư sinh ở học viện vẫn chưa tới nhưng lại có hai cô nương đến, cả hai đều ăn mặc khá tốt, một người trong đó mặc lộng lẫy hơn.
Giang Oản Oản nhìn kỹ, lúc này nàng mới phát hiện một trong hai người này là cô nương đã đặt khoai tây trước, có lẽ người ăn mặc lộng lẫy kia chính mà tiểu thư nhà nàng ấy.
Giang Oản Oản vội vàng cười chào đón: “Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi! Đây là phần ta làm cho hai người.”
Nha hoàn tên là Tiểu Ngọc, còn vị tiểu thư kia chính là nữ nhi của quan huyện, nhưng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản lại không biết điều này.
Tiểu Ngọc nhìn số khoai tây đang được chiên ở trong nồi rồi lặng lẽ nói với Lý Tuyết Trân: “Tiểu thư, đó chính là khoai tây nanh sói mà ngày đó nô tì mua về, nô tì đã đặt trước hai mươi phần nên tiểu thư có thể ăn nhiều hơn!”
Lý Tuyết Trân vừa cười vừa nói: “Được! Hai mươi phần thì rất nhiều nên có thể mang về cho cha nương cùng ăn.”
“Vâng ạ, chắc chắn lão gia và phu nhân cũng sẽ thích nó!”
Một lát sau, Tiểu Ngọc thấy quầy hàng của bọn họ vẫn luôn không có ai tới thì nghi ngờ hỏi: “Bà chủ, sao hôm nay nhà các ngươi không có ai tới mua hàng vậy?”
Đoàn Đoàn nhìn hai tỷ tỷ xinh đẹp ở trước mặt, cậu bé vừa thông minh vừa dễ thương đáp lại: “Tỷ tỷ, khoai tây nhà đệ bán hết rồi! Mẫu thân nói số còn lại là phần của các ca ca thư sinh ở học viện!”
Tiểu Ngọc và Lý Tuyết Trân nhìn nhau, quả là một bánh bao nhỏ dễ thương!
Lý Tuyết Trân đưa tay xoa đầu cậu bé: “Đệ tên gì vậy?”
Đoàn Đoàn híp mắt: “Tỷ tỷ, đệ tên là Đoàn Đoàn!”
“Đoàn Đoàn à, tỷ tỷ có thể bế đệ được không?”
Mặc dù Đoàn Đoàn rất thích tỷ tỷ xinh đẹp này nhưng quần áo tỷ tỷ mặc rất đẹp, còn cậu bé đã cọ qua cọ lại khắp quầy hàng, quần áo có hơi bẩn rồi!
cậu bé lắc đầu: “Không được! Quần áo của Đoàn Đoàn bị bẩn, quần áo của tỷ tỷ đẹp như thế, sẽ bị bẩn mất đó ạ!”
Lý Tuyết Trân thấy cậu bé ngoan ngoãn như vậy thì càng thích cậu bé hơn: “Không sao đâu, tỷ tỷ rất thích Đoàn Đoàn, tỷ tỷ muốn ôm đệ!”