Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 32

Đoàn Đoàn được Lý Tuyết Trân ôm vào lòng, gương mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, cậu bé nhẹ nhàng ôm cổ nàng ấy.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn nhà mình thân thiết với người lạ như vậy thì cảm thấy rất bất lực: “Tiểu thư, ngươi nên thả nó ra đi ạ, nó ham chơi nên trên người bị bẩn hết rồi!”

Tiểu Ngọc cũng phụ họa: “Đúng thế, tiểu thư thả thằng bé xuống đi ạ!”

Lý Tuyết Trân lắc đầu: “Thằng bé rất đáng yêu, cũng không bẩn chút nào!”

Đoàn Đoàn vui vẻ cười híp mắt: “Nương, tỷ tỷ không chê con bẩn!”

“Con đó!”

Lý Tuyết Trân chỉ bế Đoàn Đoàn một lúc thì khoai tây của hai nàng ấy đã được chiên xong, cho vào chậu gỗ để trộn gia vị, ngay sau đó một mùi thơm cay nồng lập tức bay ra.

 

Cho dù Lý Tuyết Trân không phải là người có khẩu vị ăn uống quá nặng nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được mà muốn nếm thử.

Nàng ấy thả Đoàn Đoàn xuống rồi nhận lấy ống trúc đựng khoai tây, khoai tây vừa được ra lò vẫn còn nóng hổi, nàng ấy nóng lòng muốn ăn thử một miếng, mùi vị này còn ngon hơn cả phần lần trước Tiểu Ngọc mang về!

Sau đó nàng ấy nói với Tiểu Ngọc: “Món này phải ăn lúc mới ra lò là ngon nhất!”

Tiểu Ngọc cũng đang ăn khoai tây, nàng ấy nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu: “Ưm... Đúng rồi ạ!”

Lý Tuyết Trân lại đi tới chọc Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, đệ cùng ăn với tỷ đi!”

Giang Oản Oản thấy thế, khi nàng đang định ngăn cản thì thấy Đoàn Đoàn lắc đầu: “Tỷ tỷ, Đoàn Đoàn có thể ăn khoai tây bất cứ lúc nào, hơn nữa đệ mới ăn mì xong, vẫn còn đang rất no ạ!”

 

“Được thôi!”

Hai người đứng bên cạnh quầy hàng nhà bọn họ, sau khi mỗi người ăn hết một phần khoai tây rồi mới mang những phần còn lại về nhà.

Khi về đến nhà, hôm nay Lý Viễn cũng ở nhà, Lý Tuyết Trân nhìn thấy cha ở trong nhà thì lập tức đưa phần khoai tây còn nóng hổi ở trong tay cho ông ấy như dâng hiến bảo bối: “Cha, cha nếm thử món mà con mới mua đi ạ, ngon lắm đó!”

Lý Viễn nhận lấy món ăn từ nữ nhi, ông ấy không khỏi lắc đâu, bây giờ nữ nhi cũng coi như là hiền lành dịu dàng khi ở ngoài, nhưng ở nhà vẫn chẳng khác gì khi còn bé, vừa hoạt bát vừa ồn ào!

Ngửi được mùi thơm phức của khoai tây trong tay, Lý Viễn không khỏi tò mò về mùi vị của nó.

Cầm cái tăm do nữ nhi nhà mình đưa cho, xiên một miếng và nếm thử, sau đó ông ấy không khỏi cảm thấy bất ngờ, trước kia khi vẫn còn ở kinh thành, ông ấy cũng đã từng ăn thử rất nhiều món ngon mỹ vị, hơn nữa cũng từng thưởng thức tay nghề của ngự trù.

Nhưng khi ông ấy ăn khoai tây gì đó thì vẫn phải cảm thấy hơi ngạc nhiên, món ăn này chẳng kém gì những món ngon kia!

Lý Tuyết Trân nhìn cha nàng ấy ăn uống vui vẻ, cũng vui vẻ trò chuyện với ông ấy: "Cha, ăn có ngon không? Lão bản của quán làm món khoai tây này là một cặp phu thê trẻ, diện mạo của họ không tồi, rất xứng đôi, quan trọng nhất là họ có một nhi tử! Tiểu tử này vô cùng đáng yêu!"

"Nếu cha thấy nó chắc chắn cha sẽ thích nó! Con muốn ôm nó nhưng nó không cho con ôm, nó nói là nó quá dơ sẽ làm bẩn quần áo của con, ngoan ngoãn hiểu chuyện quá chừng luôn! Ha ha ha."

Sau đó nàng ấy vô cùng hào hứng nói tiếp: "Mỗi ngày ở trong nhà hoài cũng chán, nên con quyết định sau này ngày nào cũng đến mua khoai tây nanh sói ăn, sau khi quen thân với chủ quán rồi sẽ đưa tiểu bảo bối về nhà chơi."

Nhưng mà lực chú ý của cha nàng ấy đều ở trên món khoai tây, hoàn toàn không chú ý nàng ấy đang nói cái gì, chỉ thất thần đáp lại: "Được đó!"

Lý Viễn ăn xong hai phần khoai tây trên ống tre thì thấy hơi no, ông ấy suy nghĩ cẩn thận lại, phát hiện khoai tây có thể làm no bụng, nếu dễ trồng và được phổ biến rộng rãi cho dân chúng biết thì tốt quá! Chỉ là không biết... Sản lượng như thế nào? Nên tìm hiểu kỹ lại rồi lập kế hoạch mới được!

Trong Thường Hoa học viện, Vương Lâm Chi che bụng đang kêu ùng ục của mình lại, nhỏ giọng nói với Tần Duyệt đang ngồi trước mặt mình: "Lát nữa tan học chúng ta đi mua khoai tây nanh sói ăn đi! Ta đói muốn c.h.ế.t rồi!"

Tần Duyệt cực kỳ tò mò: "Nó có ngon như lời ngươi nói không vậy?" Hai ngày trước nhà cậu ta có việc, không có đến học viện nên không biết hình dáng món khoai tây nanh sói đang phổ biến ra làm sao.

Vương Lâm Chi gật đầu rất nghiêm túc: "Rất là ngon luôn đó, bây giờ nó là món yêu thích nhất trong lòng ta! Thậm chí ngay cả Thẩm Nham cũng thích nữa!"

Nói vậy thì Tần Duyệt tin, nhà Thẩm Nham là nhà giàu nhất trong huyện họ, từ nhỏ đến lớn cậu ta cái gì mà chưa từng ăn đâu, nếu cậu ta thích có lẽ món khoai tây nanh sói kia là một món ngon hiếm có!

Vương Lâm Chi ngồi ẹo tới ẹo lui trên ghế, nghĩ đến hương vị của khoai tây nanh sói thì trong lòng lập tức ngứa ngáy, là do Trần phu tử đã đến giờ tan học rồi mà vẫn còn híp mắt trên bục giảng, toàn nói chi, hồ, giả, dã gì đó hoàn toàn không ý thức được đã đến giờ ăn cơm rồi!

Không chỉ một mình cậu ta mà những người khác cũng ngồi không yên, tuy rằng ngày hôm qua họ đã đặt khoai tây trước rồi nhưng lỡ như chủ quán bán hết nhanh, phần họ đặt trước cũng bị bán cho người khác thì xong luôn!

Trần phu tử đang giảng hăng say thì nghe thấy tiếng xì xào trong lớp, ông ta nhíu mày, định nổi giận thì có một thư sinh dũng cảm lên tiếng nói: "Phu tử, ta đói bụng quá, hay là tan học trước đi!"

Mặt mày Trần phu tử nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi... Được rồi! Chúng ta nói đến đây thôi!"

Cuối cùng ông ta cũng bước ra khỏi cửa lớp, bọn thư sinh trong lớp vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, thúc giục nhau: "Ngươi nhanh lên coi!"

"Nếu bán hết thì là sao bây giờ?"

"Ôi trời, không sao đâu, chúng ta đặt trước rồi mà!"

"Nhưng mà chúng ta chưa có đưa tiền cọc, lỡ người ta không đợi chúng ta được, bán cho người khác thì sao?"

"Không thể nào! Cả ngày hôm nay ta đều nghĩ về hương vị đó không đấy!"

Giang Oản Oản đang chờ đến sốt ruột thì cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một đám người đi từ xa đến. Thì ra là đám thư sinh kia, nàng vui vẻ, lập tức bỏ khoai tây vào trong nồi.

"Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi, bọn ta đã bán xong được nửa canh giờ rồi đó, chỉ còn phần các ngươi đã đặt trước thôi!"

Đám thư sinh cũng cảm thấy có lỗi: "Lão bản, thật xin lỗi! Phu tử của bọn ta hôm nay dạy quá giờ! Không phải do bọn ta đến trễ đâu."

Thẩm Nham thấy thấy lão bản và lão bản nương của quán khá đáng tin cậy, nên nói: "Như vậy đi! Các ngươi đợi bọn ta lâu thế rồi, để ta đưa cho các ngươi thêm một lượng bạc xem như thù lao được không?"

Tần Tĩnh Trì nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: "Không cần đâu. Bọn ta đã nhận lời đặt trước cho các ngươi rồi, chờ các ngươi là chuyện nên làm, ngươi không cần làm vậy!"

Thẩm Nham nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhún nhún vai, cũng không ép buộc.

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, nói với Thẩm Nham: "Hôm nay các ngươi còn đặt trước không?"

Mọi người đồng thanh: "Đương nhiên có!"

Vốn dĩ Tần Duyệt đứng phía sau Vương Lâm Chi, đột nhiên nghe thấy giọng của Tần Tĩnh Trì, cảm thấy rất quen tai nên kéo Vương Lâm Chi đi lên phía trước.

Mới vừa tiến lên hai bước đã thấy khuôn mặt quen thuộc của Tần Tĩnh Trì, cậu ấy kinh ngạc hét lên: "Tĩnh Trì ca!"

Tần Tĩnh Trì ngạc nhiên nhìn Tần Duyệt: "A Duyệt?" Tần Duyệt là nhi tử trưởng thôn của họ, trưởng thôn của họ cũng là tam thúc của hắn, có mối quan hệ không tồi với nhà họ.

Tần Duyệt cực kỳ hưng phấn: "Tĩnh Trì ca, thì ra món khoai tây nanh sói đặc biệt thơm ngon mà Lâm Chi nói là cho hai người làm!"

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: "Đúng vậy!"

Hắn nhìn đám thư sinh, sau đó nói: "Nếu mọi người đều đồng môn của A Duyệt, vậy ta sẽ giảm giá cho mọi người một ít, chỉ cần ba văn cho một phần khoai tây nanh sói là được!"

Bình Luận (0)
Comment