Mộ Cẩm Phong suy nghĩ một lúc, đôi con ngươi trầm xuống: “Truyền tin xuống, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả người bị nhốt trong đại lao Ô Cương cho ta, một kẻ cũng không chừa lại.”
“Nhưng mà, thưa điện hạ, bệ hạ đã nói, phải áp giải thanh niên trai tráng về xây dựng các quận!”
“Đừng nói nhảm!”
“Vâng… Vâng!”
Sau khi truyền tin, Mộ Cẩm Phong mặc vào áo choàng ngay lập tức: “Trở về Ô Cương!”
“Điện hạ, nhưng mà…Còn chuyện công thành…”
Gã còn chưa nói xong, Mộ Cẩm Phong chợt nhìn về phía gã, trong mắt chứa sự không vui và tức giận dày đặc.
Cuối cùng sắp xếp binh mã ở lại, Mộ Cẩm Phong dẫn theo ba ngàn binh tướng đi về phía Ô Cương.
Trở lại thành Ô Cương, hắn ta cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn, mặt đanh lại, hàm dưới căng chặt, nhìn già trẻ lớn bé ở trên đường tựa vào vách tường để tránh né, ánh mắt của hắn ta như lưỡi rắn, mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn và vô tình quét qua: “Các ngươi… Đã trở thành tù binh của ta, thế mà lại có can đảm bắt người của ta.”
Hắn ta vặn cổ, nói từng câu từng chữ: “Một canh giờ sau, các ngươi không giao người ra, hoặc có can đảm tổn thương cậu ta…”
Hắn ta rút kiếm bên cạnh ra chỉ một vòng: “Vậy các ngươi cứ chờ dưới địa ngục, gặp vương vô dụng của các ngươi đi.”
Khuôn mặt mọi người vốn lạnh lùng nhưng khi nghe thấy lời này, cũng không khỏi tới tấp nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm thù, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, ra dấu tay với người bên cạnh.
“Điện hạ.”
“Các ngươi để năm trăm người lại ở đây, những người khác lục soát kỹ lưỡng cho ta, dù đào sâu ba thước cũng phải tìm được Thế tử cho ta!”
“Rõ!”
Mộ Cẩm Phong nhếch môi, xoay người xuống ngựa đi đến cổng thành.
Qua nửa canh giờ, đám binh sĩ đi tìm kiếm không thu hoạch nào.
Mộ Cẩm Phong nắm chặt quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, gần như đã ở ngay biên giới không thể nhịn được nữa.
“Điện hạ, có phải Thế tử đã…” Phó tướng trên cổng thành nhíu mày, nếu Thời Quỳnh xảy ra chuyện, vậy tất cả bọn họ đều gánh không nổi.
Đây là chuyện xảy ra trong tòa thành mà bọn họ đã đánh chiếm.
Mộ Cẩm Phong lạnh lùng nhìn gã một cái: “Cậu ấy… Sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Hắn ta vươn tay nắm chặt hàng rào trên tường thành, đôi mắt nheo lại: “Có phải bách tánh Ô Cương thích cúng tế và cầu nguyện không?”
Phó tướng không rõ tại sao hắn ta lại nói những này nhưng gã vẫn gật đầu: "Đúng thế."
Đôi mắt Mộ Cẩm Phong di chuyển: “Dường như ngoài thành có một bãi tha ma? Nơi đó có một chỗ cúng tế bị vứt bỏ phải không?”
Phó tướng gật đầu, không biết gã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Cẩm Phong: “Điện hạ, chẳng lẽ nào?”
Mộ Cẩm Phong suy nghĩ một lúc: “Ngươi đi theo ta.”
Hắn ta nhanh chóng xuống cổng thành, cưỡi ngựa chạy nhanh về phía ngoài thành.
Ngay tại lúc đó ở bãi tha ma, Thời Quỳnh nằm nghiêng trên mặt đất, khắp nơi trên toàn là vết máu, cơ thể vẫn còn run rẩy không ngừng.
Một nữ nhân mái tóc hoa râm, mặc trường bào màu đen một cây châm to dài trong tay, nhìn Thời Quỳnh nằm trên đất, trên mặt treo nụ cười ác độc.
Giọng nói của bà ta giống như nhánh cây thô mọc ra từ trong đất đai thối nát, thô ráp, khàn khàn, mục nát: “Người Diên Khánh các ngươi không hợp sống trên đất Ô Cương của ta, nam nhi tốt của Ô Cương ta đều bị vị Hoàng tử gì đó của các ngươi nhốt vào đại lao, thậm chí…”
Nói đến đây, đôi môi của nữ nhân run lên: “Thậm chí… Thậm chí còn c.h.ế.t trận.”
“Bọn ta vốn bắt ngươi, là muốn dùng ngươi để đe dọa Hoàng tử của ngươi, để hắn ta thả người ra, thế nhưng mà…”
Bà ta thở vào một hơi: “Thế nhưng mà…”
Giọng của nữ nhân kia càng thêm khàn: “Thế nhưng mà… Tất cả bọn họ đã c.h.ế.t trong địa lao!”
Nói đến đây, cây châm nắm chặt trong tay bà ta bỗng đ.â.m vào người Thời Quỳnh: “Ngươi hãy trở thành đồ cúng tế cho bọn họ đi! Yên tâm, chúng ta sẽ để ngươi từ từ hưởng thụ rồi mới tiễn ngươi xuống dưới!”
“A…”
Cơ thế vốn không còn cảm của Thời Quỳnh lại cảm thấy đau đớn kịch liệt khi cây châm to dài đ.â.m vào da thịt, khiến cơ thể thoi thóp của cậu ta bỗng bùng nổ sức sống không còn thừa lại bao nhiêu, cơ thể của cậu ta run rẩy, cố gắng đưa tay nắm lấy bàn tay già nua của nữ nhân kia.
Thời Quỳnh khó khăn phun ra mấy chữ: “Người Khương… Các ngươi thật sự… Rất Ác độc…”
Cậu ta thật sự nghĩ không ra, trên thế giới lại có một nơi có bá tánh độc ác như thế, mỗi người bọn họ đều giống như con rối được rắn rết kiến độc nuôi lớn, không có chút dáng vẻ của bá tánh lương thiện.
Thật sự là… Rất đáng sợ…
Cậu ta vừa nói xong, đáp lại cậu ta là cơn đau đớn càng sâu càng nặng.
Cơ thể Thời Quỳnh co rúm lại, cơn đau đớn khiến vành mắt của cậu ta dần ửng đỏ, chẳng lẽ hôm nay cậu ta phải thật c.h.ế.t ở đây?
Nhưng cậu ta không muốn chết, cậu ta còn muốn gặp cha nương, gặp đệ đệ, còn muốn… Gặp Mộ Cẩm Phong, xem hắn ta có khỏe không, có bị thương không…
Thời gian từ từ trôi qua, cây châm to dài không ngừng đ.â.m vào người cậu ta, đau đớn dần dần ăn mòn ý thức còn sót lại của cậu ta, khóe mắt cậu ta trượt xuống một giọt nước mắt, sau đó mí mắt cũng từ từ rũ xuống…
Trước khi nhắm mắt lại, trong lòng của cậu ta vẫn còn sót lại một ảo tưởng không thực tế, Mộ Cẩm Phong… Ngươi mau tới cứu ta... Mau cứu ta… Ta thật sự không muốn chết…
Đi vào bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong không nhìn thấy ngôi mộ nào cả, lông mày nhíu chặt, mí mắt hắn ta giật một cái, không biết tại sao lại cảm thấy hoang mang rối loạn.
Đi về phía trước một đoạn thì nhìn thấy một căn nhà cũ nát trước mắt, hắn ta xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước, dùng một cước đá văng cánh cửa không chút do dự.
Cửa gỗ cũ nát đập mạnh xuống đất, tro bụi khắp phòng bay lên.
Phó tướng đi theo bên cạnh hắn ta, tro bụi thổi vào mặt, gã ho khan vài tiếng, vội vàng đi kiểm tra xung quanh.
Một lát sau, gã mới lắc đầu với Mộ Cẩm Phong: “Điện hạ, dường như không có ai tới nơi này, Thế tử không có ở đây.”
Mộ Cẩm Phong tới tới lui lui trong nhà đánh giá mấy lần, sau đó xoay người ra ngoài: “Trở về thành.”
Phó tướng đi sau lưng hắn ta, chỉ cảm thấy cơn tức giận quanh người hắn ta lại nặng hơn, không khí dày đặc doạ người khiến trái tim của gã cũng run lên.
Khi bọn họ sắp rời khỏi bãi tha ma, Mộ Cẩm Phong chợt kéo dây cương lại.
“Điện hạ, sao vậy?”
Mộ Cẩm Phong nghiêng đầu nhìn rừng trúc thấp bé ở xa rồi lại liếc mắt nhìn một cọng cỏ dại bị gãy bên cạnh, ánh mắt hắn ta khẽ đảo, bỗng dưng mở to, nắm lấy dây cương lao vùn vụt về phía rừng trúc.
Phó tướng vội dẫn người đuổi theo.
Xuyên qua rừng trúc, dưới sườn núi trước mắt là một nhà cỏ cũ nát không đáng chú ý, trước nhà cỏ, là mộ phần không thể nhìn thấy điểm cuối.
Trạm dừng nghỉ của nhà cỏ có mấy cụ già và thiếu niên, bọn họ vốn đang thì thầm nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng móng ngựa trên sườn núi, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.
Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Cẩm Phong, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, có thiếu niên phản ứng rất nhanh, co chân chạy vào trong nhà.
Mộ Cẩm Phong giơ tay tùy ý, d.a.o găm trong tay đ.â.m thẳng vào cổ họng của thiếu niên, gã c.h.ế.t ngay lập tức.
Hắn ta nhảy xuống ngựa, chỉ một lúc sau, những người khác không kịp phản ứng đã mở to mắt ngã xuống vũng máu.
Mộ Cẩm Phong đá văng t.h.i t.h.ể chặn ngang cửa trên mặt đất, sau đó đạp cửa ra.
Chẳng mấy chốc cảnh tượng bấy giờ trong nhà đã hiện ra trước mắt hắn ta, ánh mắt của hắn ta chợt co lại, con ngươi đỏ lên.
Nhìn một người đẫm m.á.u nằm trên mặt đất, hắn ta cảm thấy hô hấp cũng mình như đã dừng lại vào ngay lúc này…
“Quỳnh Nhi!”
Tiếng gào thét của hắn ta như một con cọp báo bên bờ sụp đổ khiến người ta khiếp sợ.
Trong căn nhà, cho dù là người già, hay là thiếu niên, Mộ Cẩm Phong không buông tha cho bất cứ.
Trong lúc mơ màng cậu ta nghe thấy giọng nói của hắn ta, Thời Quỳnh khó khăn mở mắt ra.
“Cẩm Phong… Cẩm Phong… Ngươi đã tới rồi…”
Hắn ta khó khăn vươn tay ra, còn chưa chạm vào vạt áo của Mộ Cẩm Phong, cả người cậu ta đã bị cả người nhuốm đầy m.á.u ôm chặt trong lòng.
Thời Quỳnh đau tới nhíu mày nhưng chẳng mấy chốc đã thả lỏng, thở dài một tiếng, cậu ta đưa tay nhẹ nhàng lau vết m.á.u đỏ rực trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Cẩm Phong: “Đừng… Đừng như vậy, ta đã nói rồi, nếu nghe lời ta nói… Thì đừng g.i.ế.c nhiều người như vậy…”
Mộ Cẩm Phong cắn răng, trong mắt chứa đầy nước mắt, vừa dữ tợn vừa tàn nhẫn: “Thế mà… Bọn chúng… Lại tổn thương ngươi… Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tổn thương ngươi… Tuyệt đối không…”
Đôi mắt màu đỏ ngòm khiến lòng Thời Quỳnh run lên một cái.
Lông mi của cậu ta run rẩy, khẽ thở dài.
Mộ Cẩm Phong nhẹ nhàng buông cậu ta ra, ngắm đi ngắm lại khuôn mặt của cậu ta, cuối cùng cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi nhuốm m.á.u của cậu ta.
Đôi mắt Thời Quỳnh run lên.
Một giây sau cả người cậu ta đã được Mộ Cẩm Phong ôm lấy, sải bước ra ngoài.
Nhìn t.h.i t.h.ể m.á.u me đầy đất, đôi môi Thời Quỳnh mím chặt, nhẹ nhàng tựa đầu vào giữa lồng n.g.ự.c của Mộ Cẩm Phong: “Cẩm Phong… Ta đau quá….”
Ngón tay Mộ Cẩm Phong xiết chặt, màu m.á.u nơi đáy mắt gần như tràn ra ngoài.
Hắn ta nhanh chóng đưa Thời Quỳnh trở về thành, c.ởi quần áo trên người cậu ta ra, sắc mặt Mộ Cẩm Phong tái xanh, mặc dù đã biết cậu ta đã chịu tra tấn như thế nào nhưng khi tận mắt nhìn thấy những vết thương trên người cậu ta, hắn ta ray rứt và đau đớn như bị kiến cắn.
“Băng bó cho cậu ấy.” Gần như là Mộ Cẩm Phong cắn răng, khó khăn phun ra mấy chữ này.
Giọng nói của hắn ta âm trầm tới mức đáng sợ, đại phu đứng ở một bên ở nghe vậy, cơ thể không khỏi run rẩy: “Vâng!”
Trong quá trình băng bó và kiểm tra, lông mày Thời Quỳnh nhíu chặt, có thể là do đau nên cái trán của cậu ta cũng rịn ra mồ hôi.
Mộ Cẩm Phong ngồi bên mép giường, nắm lấy tay của cậu ta, đôi mắt đỏ bừng: “Ngoan, đừng sợ, chẳng mấy chốc nữa là đại phu sẽ băng bó xong.”
“Chẳng mấy chốc nữa là sẽ không đau.”
Rõ ràng vừa rồi biểu cảm trên mặt vừa nặng nề vừa giận dữ, thế mà giọng điệu lại cực kỳ dịu dàng.
Đại phu nghe vào tai, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa Mộ Cẩm Phong và Thời Quỳnh.
Trong lúc đang nhìn, bỗng dưng đối diện với đôi mắt lạnh thấu xương.
Trong lòng của ông ấy run lên, vội vàng quỳ xuống: “Nhị… Nhị Hoàng tử điện hạ… Thảo dân biết sai rồi, thảo dân không… Không dám.”
Mộ Cẩm Phong: “Quản tốt bản thân.”
Một câu nhẹ nhàng lại nặng như một ngàn cân, đặt cố định trên người đại phu.
Đại phu xử lý vết thương cho Thời Quỳnh xong, khi ra khỏi phòng của Mộ Cẩm Phong, đôi chân của đại phu vẫn còn run rẩy, sau lưng cũng thấm đầy mồ hôi lạnh.
Trong phòng, Mộ Cẩm Phong khom người hôn lên đôi môi tái nhợt của Thời Quỳnh một cái, hắn ta nói: “Yên tâm, người tổn thương ngươi, ta sẽ khiến bọn chúng hối hận.”
Sau khi gọi người tới chăm sóc cho Thời Quỳnh, hắn ta cầm giáo dài rời đi.
***
“Tướng quân, không được đâu!”
Trong quân trướng, một nửa khuôn mặt của Mộ Cẩm Phong ẩn giấu trong bóng tối, lúc sáng lúc tối, giống như là ma quỷ.
Hắn ta đưa tay bưng rượu mạnh lên uống cạn sạch, một giây sau chén rượu trong tay Mộ Cẩm Phong đã trở thành từng mảnh vụn.
“Ta đã nói, một tên cũng không chừa lại, ta phải để đám chó săn của Đạt Ba trả giá đắt.”
Trong giọng nói bình thản mà lạnh như băng của hắn ta ẩn chứa sát khí: “Cậu ấy… Không phải là người mà bọn chúng có thể động vào được.”
“Điện hạ! Người suy nghĩ lại đi, nếu làm vậy thì ngày sau phải làm thế nào để chặn miệng đời lại đây?” Biểu cảm trên mặt của từng phó tướng đều là vẻ sợ hãi.
“Vậy thì không cần chặn!” Đôi mắt phượng của Mộ Cẩm Phong nheo lại.
“Điện hạ!”
“Ý ta đã quyết, nếu không bằng lòng thì bản thân có thể chạy về kinh thành, cấp dưới mà ta cần là nghe lời, phục tùng.”
Bả vai của đám người quỳ trên mặt đất chùng xuống, bọn họ biết, chuyện mà Mộ Cẩm Phong đã quyết định thì không thể thay đổi được.
Màn đêm buông xuống, cả thành Ô Cương trở thành thành địa ngục nhân gian. Trong vòng một đêm, tất cả các bá tánh trong thành, cho dù là người già, trẻ em, hay là thanh thiếu niên đều ngã xuống vũng máu, không một ai sống sót.
Cả tòa thành m.á.u chảy thành sông.
Tin tức sát nhân ma đầu Mộ Cẩm Phong tàn sát tất cả bá tánh trong thành cũng truyền khắp toàn bộ Diên Khánh, cho dù là Hoàng đế cũng cảm thấy lo sợ.
Quả nhiên nhi tử này của ông ta là khắc tinh, là ma đầu.
Trong nháy mắt khi nhận được tin tức, cả người ông ta lạnh lẽo.
Tàn sát tất cả bá tánh trong thành, ông ta trăm triệu cũng không ngờ được đứa bé đó có thể làm ra chuyện tội ác tày trời như vậy.
Khi Thời Quỳnh tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, vương của Ô Cương đã bị giết, đô thành bị tàn sát, cũng đã tới lúc trở về.
“Cẩm Phong, ngươi… Ngươi có làm khó bá tánh Ô Cương không? Người tra tấn ta chỉ là một phái Vu sư, không liên quan tới dân chúng.”
Mộ Cẩm Phong không nói chuyện, chỉ nheo mắt lại, bao vây cậu tra trong lòng ngực: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Thời Quỳnh đỏ mặt không được tự nhiên: “Ngươi đừng làm như vậy.”
Mộ Cẩm Phong mở mắt nhìn chằm vào cậu ta, im lặng không nói.
Thời Quỳnh cúi đầu: “Lúc… Lúc đó… Tại sao ngươi lại…” Hôn ta…
Mặc dù cậu ta chưa nói xong nhưng Mộ Cẩm Phong đã đoán được, đôi mắt của hắn ta nhíu lại, bàn tay to lớn phủ lên sau cổ Thời Quỳnh, khẽ dùng sức, cậu ta đã không kiềm chế được mà kề sát trước mặt mình.
Thời Quỳnh bối rối nuốt một ngụm nước bọt.
Giây sau bờ môi nóng lên, cậu ta mở to mắt.
Ngày ấy không tỉnh táo nhưng vào giờ phút này cả hai người đều rất tỉnh táo.
“Mộ Cẩm Phong!”
Thời Tẫn mắc cỡ đỏ mặt: “Ngươi… Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi có biết chuyện này chỉ phu thê mới có thể làm không?”
Mộ Cẩm Phong thở gấp vài cái, l.i.ế.m môi: “Vậy chúng ta làm phu thê.”
Thời Quỳnh ngây ra.
Mấy ngày tiếp theo, Thời Quỳnh không cho Mộ Cẩm Phong lên xe ngựa, người này đã điên rồi!
Mộ Cẩm Phong ung dung cưỡi ngựa đi chậm bên cạnh xe ngựa.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Thời Quỳnh mím môi, do dự mãi, sau đó lặng lẽ vén màn xe lên.
Không ngờ rằng, Mộ Cẩm Phong cũng đang theo dõi cậu ta, đối diện với cặp mắt phượng ngậm ý cười kia, Thời Quỳnh lúng túng bỏ tấm rèm trong tay xuống, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú đỏ lên, vừa tức giận vừa ảo não.
Nhưng tới cuối cùng, cậu ta vẫn không nhịn được mà vén màn xe lên lần nữa.
Ngoài xe ngựa, thiếu niên tuấn tú mặc áo giáp màu đỏ ngồi trên con tuấn mã nở nụ cười, dường như tất cả mọi thứ đều bị lu mờ đi vào ngay lúc này.
Kỷ niệm rút đi, thần trí gom lại.
Thời Quỳnh nằm trên giường, ngẩn người nghe tiếng mưa phùn ngoài phòng.
Bắt đầu từ khi nào?
Bắt đầu từ khi phát hiện hắn ta tàn sát tất cả bá tánh trong thành, hay bắt đầu từ lúc cậu ta chống lại cha?
Sau khi trở về từ Ô Cương, cha nương cậu ta nói Mộ Cẩm Phong tàn sát tất cả bá tánh trong thành, không cho phép bọn họ qua lại.
Bắt đầu từ lúc đó thì Thời Quỳnh mới biết, người đó đã thật sự làm ra chuyện như vậy.
Cậu ta tức giận chất vấn hắn ta, chất vấn hắn ta tại sao không nghe lời mình.
Thời Quỳnh biết hắn ta không phải là một người chính trực lương thiện, từ trước đến giờ hắn ta vẫn là một con sói con nguy hiểm.
Cậu ta muốn quản lý hắn ta, muốn khiến hắn ta trở thành một người chính trực lương thiện.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn phạm vào tội ác tày trời thế này.
Điều làm cậu ta đau khổ nhất là Mộ Cẩm Phong làm ra chuyện như vậy là bởi vì cậu ta.
Cậu ta không khiến hắn ta tốt hơn… Trái lại còn hại hắn ta…