Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 460

Quay trở lại địa lao lần nữa, Mộ Cẩm Phong ngồi trên ghế ở bục cao, dùng một tay đỡ trán, nhìn từng người đẫm m.á.u trên cột sắt dưới bục bằng ánh mắt lạnh băng.

“Nếu đã không nói…”

Khóe miệng phát ra một tiếng thở dài, ống tay áo của Mộ Cẩm Phong tung bay, vẫy tay với người bên cạnh: “Cho bọn chúng thử thứ khác, trước tiên là chặt chân.”

Giọng nói của hắn ta lạnh nhạt như chỉ đang căn dặn tôi tớ bưng một chén trà.

Đôi mắt của những người đẫm m.á.u kia run lên, cả người bắt đầu run rẩy.

“Điện hạ, cầu xin người, thả ta đi…”

“Điện hạ…”

Mộ Cẩm Phong nheo mắt: “Đừng nói những lời ta không muốn nghe, ồn ào quá.”

Qua mấy giây, không nghe thấy bất cứ tiếng vang nào, đôi mắt phượng sắc bén của hắn ta mở ra, như kiếm rút ra khỏi vỏ: “Còn chưa ra tay à?”

Mấy chữ vô cùng đơn giản nhưng lại giống truyền tới từ địa ngục.

“A!”

“A!”

Tiếng vọng thảm thiết như tan nát cõi lòng bên trong địa lao, dù là người xử tử bên cạnh cũng không kiềm được lo sợ.

Trên bục cao, mặc dù có người dung mạo xinh đẹp tuyệt thần như ma quỷ thì bọn họ biết ngoài người kia, hắn ta sẽ không có bất cứ lòng thương hại và tha thứ với người nào khác.

Đây là kẻ ác ma tàn sát tất cả bá tánh trong thành không chớp mắt.

“Ta nói! Ta nói…”

Cuối cùng, một người bị chặt đứt một cái chân cũng không thể chịu nổi được nữa.

Mộ Cẩm Phong ung dung mở mắt ra.

“Là... Là bệ hạ... Là bệ hạ bảo chúng ta làm như vậy.”

“Còn... Còn bảo chúng ta phải nhổ cỏ nhổ tận gốc…”

Bờ môi Mộ Cẩm Phong mím chặt, đôi tay nắm chặt, lộ ra màu trắng bệch.

Đó là Tể tướng đương triều...

Ngoài Hoàng đế ra, quả thực là không có ai có lá gan đó.

Thậm chí còn là mượn đao g.i.ế.c người.

Cho mượn cây đao của mình.

Quỳ gối giữa từ đường, nhìn hai bài vị trước mặt, khóe mắt Thời Quỳnh ửng đỏ, cậu ta đã quỳ một ngày một đêm.

Giống như là cậu ta cảm thấy chỉ có làm thế mới chuộc lại tội nghiệt trên người cậu ta.

“Cha nương, xin lỗi, tất cả lỗi là của con, nếu lúc trước con không quen biết hắn ta, nếu…”

Giọng nói khựng lại, bàn tay buông thõng của cậu ta nắm lại, siết chặt miếng ngọc bội khắc chữ “Phong” trong lòng bàn tay: “Mối thù g.i.ế.c cha g.i.ế.c nương không đội trời chung, nếu là con dẫn sói vào nhà, vậy nhất định con sẽ tự tay... Giết c.h.ế.t hắn ta.”

Nói xong câu ấy, bàn tay của cậu ta bỗng buông lỏng, ngọc bội trong tay rớt xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh trong nháy mắt.

Thời Quỳnh ngơ ngác nhìn miếng ngọc bội, không cử động trong một lúc lâu.

Ba tháng sau.

“Điện hạ, mấy ngày qua Đại công tử qua lại thân thiết với Tam hoàng tử điện hạ, e rằng cậu ấy đã đứng về phía Tam hoàng tử.”

Người đang quỳ người lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía người cao quý ngồi ở phía trên với tư thế lười biếng, rõ ràng là trước kia Đại công tử thân với điện hạ nhất, nghe nói quan hệ lúc trước của hai người vẫn luôn như thế.

Nhưng mấy tháng qua Đại công tử không tới gặp điện hạ, trái lại là qua lại rất thân thiết với Tam hoàng tử điện hạ Mộ Quy Hoằng.

Chén trà trong tay Mộ Cẩm Phong phát ra tiếng “Răng rắc” rồi vỡ vụn trong lòng bàn tay hắn ta.

Im lặng một lúc lâu, hắn ta thản nhiên nói: “Chuẩn bị tới đâu rồi?”

“Sắp xong rồi ạ, mấy ngày nay sức khỏe của bệ hạ càng ngày càng tệ.”

Mộ Cẩm Phong khẽ gật đầu.

“Điện hạ, vậy cứ làm theo kế hoạch làm việc ạ?”

“Ừ.”

Màn đêm buông xuống.

 Hơi thở mùa đông tới gần, bên ngoài càng ngày càng lạnh.

Mộ Cẩm Phong tới bên ngoài phòng của Thời Quỳnh, dựa vào tường nghe tiếng người bên trong nói chuyện.

“Công tử, ngài thật sự ra tay được ư? Đó là…”

Lông mi Mộ Cẩm Phong chớp vài cái.

Chẳng mấy chốc giọng nói quen thuộc của cậu ta đã truyền tới: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Ba ngày sau Mộ Cẩm Phong sẽ ra tay?”

“Đúng vậy, người của chúng ta đã nghe được.”

“Vậy... Ngày đó sẽ là ngày c.h.ế.t của hắn ta, hắn ta hại c.h.ế.t cha nương của ta, ta muốn để hắn... Nợ m.á.u trả bằng máu.”

Hắn ta vươn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve trái tim, ánh mắt của Mộ Cẩm Phong có chút ngẩn ngơ.

Lúc trước kể từ khi trở về từ Ô Cương, Hoàng đế lấy tánh mạng của Thời Quỳnh ra để đe dọa, Mộ Cẩm Phong giao ra tất cả binh quyền, thậm chí còn bị ép cắt đứt liên lạc với Thời Quỳnh.

Hai năm qua, gần như là bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.

Mặc dù không phải là mình phái người g.i.ế.c hại cha nương của cậu ta nhưng... Đó đúng là người của hắn ta.

Nếu như không có mình, nếu như cả đời này mình và cậu ta không quen biết nhau, có thể dù coi mình là cái đinh trong mắt thì Hoàng đế cũng sẽ không mượn tay hắn ta để g.i.ế.c người, không khiến bọn hiểu lầm, tự g.i.ế.c lẫn nhau.

Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không tin hắn.

Mộ Cẩm Phong ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh, thôi, có được khoảng thời gian vui vẻ với cậu ta nhiều năm như vậy, mọi thứ đã đủ lắm rồi.

Ba ngày sau.

Tẩm cung của Hoàng đế.

“Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì?”

Mộ Cẩm Phong cầm giáo dài đi từ từ tới bên mép giường, giáo dài kéo trên mặt đất, phát ra tiếng chói tai.

Tiếng này giống như là là tiếng bùa đòi mạng, gõ vào trong đầu từng chút một, sắc mặt Hoàng đế trắng bệch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Ngồi bên mép giường, Mộ Cẩm Phong tùy ý nhìn sang người núp ở góc giường: “Phụ hoàng, tại sao người lại muốn g.i.ế.c bọn họ?”

Ánh mắt của Hoàng đế mở to trong nháy mắt: “Ngươi... Ngươi biết từ khi nào?”

Mộ Cẩm Phong mấp máy môi: “Ta có biện pháp khiến bọn chúng mở miệng.”

Hắn ta thở dài rồi nói: “Tại sao người lại không tha cho ta? Ta chỉ quan tâm tới một mình cậu ấy, chỉ muốn sống vui vẻ với cậu ấy.”

“Nhưng mà…” Hắn ta chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh như băng đảo qua, giáo dài cũng đặt giữa cổ Hoàng đế.

“Vậy mà người lại dùng cậu ấy đe dọa ta, đe dọa... Thì thôi nhưng người lại dùng người của ta để g.i.ế.c cha nương của cậu ấy, vậy mà người muốn cậu ấy hận ta…”

“Không phải người biết rất rõ ư? Cho dù các người giấu giếm thế nào, trong lòng chúng ta cũng biết rõ, ta vì cậu ấy có thể làm bất cứ chuyện gì, suy cho cùng bá tánh của một thành ta còn không để vào mắt.”

Cả người Hoàng đế run rẩy: “Lúc trước... Ta không nên sinh ra ngươi... Ngươi là ma quỷ…”

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong cong lên, hơi dùng sức, giáo dài đã đ.â.m vào m.á.u thịt ở giữa cổ của Hoàng đế.

“Nợ cậu ấy, người cũng nên trả.”

Giọng nói lạnh lẽo bị đè nén trong tẩm điện.

“Mộ Cẩm Phong!”

Bỗng nhiên trong điện có đám người xông vào.

Dẫn đầu là Mộ Quy Hoằng mặc áo giáp, nhìn thấy Hoàng đế đã ngã xuống giường, không nhúc nhích, kiếm dài trên tay không giữ được mà rơi xuống.

“Phụ hoàng!”

Đôi mắt ngài ấy phiếm hồng: “Người đâu! Lôi Nhị hoàng tử xuống!”

Mộ Cẩm Phong cứ đứng đấy như vậy, giống như không quan tâm tới.

Cho tới khi một giọng nói dịu dàng lạnh nhạt vang lên từ cửa ra vào, mặt nạ lạnh lùng khát m.á.u trên mặt hắn ta mới bị tháo xuống.

“Điện hạ, vẫn nên để ta.”

Thời Quỳnh mặc tang phục màu trắng trên người, tay cầm kiếm dài, đi về phía Mộ Cẩm Phong.

Một đen một trắng, hai người đứng đối mặt nhau.

Mộ Cẩm Phong lẳng lặng nhìn cậu ta, Thời Quỳnh cắn môi, cụp mắt, không khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm chuôi kiếm.

Bờ môi khẽ nhếch, vừa định lên tiếng, bỗng nhiên eo bị siết chặt, Mộ Cẩm Phong ôm chặt lấy cậu ta, bay vụt lên, biến mất trong nháy mắt.

Mộ Quy Hoằng nhìn bóng dáng đã đi xa, vội nói: “Mau đuổi theo! Bảo vệ an toàn cho công tử!”

Nháy mắt khi rơi xuống trên cổng thành, Thời Quỳnh dùng sức đẩy Mộ Cẩm Phong ra, trừng mắt nhìn: “Mộ Cẩm Phong!”

Mộ Cẩm Phong nhìn cậu ta bằng vẻ mặt dịu dàng: “Ngươi đã không cho ta gặp ngươi rất lâu, sao ngươi lại gầy đi nhiều như vậy?”

Khóe mắt Thời Quỳnh đỏ ửng, nắm chặt kiếm trong tay, đưa tay nhắm kiếm vào hắn ta: “Ta biết là ngươi g.i.ế.c cha nương ta, Mộ Cẩm Phong, hôm nay... Ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Mộ Cẩm Phong chợt cười: “Sao lại khóc nhanh như vậy?”

Thời Quỳnh cắn chặt răng, ánh mắt rơi vào trên người hắn ta, duy chỉ không dám nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp đa tình kia.

Cậu ta sợ mình sẽ mềm lòng.

Mộ Cẩm Phong bật cười, tiếng cười của hắn ta chợt ngừng lại: “Ra tay đi.”

Thanh kiếm trong tay Thời Quỳnh từ từ nâng lên, đặt trước n.g.ự.c của hắn ta.

Nhưng tay lại run rẩy, do dự không ra tay được.

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong khẽ nhếch, không sợ mà nắm chặt thanh kiếm.

Trong nháy mắt, m.á.u tươi ở lòng bàn tay đã nhuộm đỏ thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ánh mắt Thời Quỳnh run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên đáy mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Mộ Cẩm Phong chợt đến gần một bước.

Thanh kiếm sắc bén lập tức đ.â.m vào n.g.ự.c của hắn ta.

Thời Quỳnh mở to mắt.

Nhưng Mộ Cẩm Phong vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Kiếm đ.â.m vào cơ thể của hắn ta.

Tay cầm kiếm của Thời Quỳnh buông nhẹ, bờ môi run rẩy, đáy mắt rơi xuống một hàng nước mắt: “Ngươi... Ngươi điên rồi…”

“Ngươi đừng tới đây!” Thời Quỳnh chợt rút kiếm ra.

Nhưng một giây sau Mộ Cẩm Phong lại chặn thanh kiếm lại, hết kiếm này tới kiếm khác, đ.â.m thành những lỗ m.á.u ở trước n.g.ự.c hắn ta.

Đôi mắt Thời Quỳnh đỏ đến mức dọa người, giọng nói run rẩy không tưởng tưởng được: “Ngươi điên rồi... Ngươi điên rồi…”

Dưới cổng thành, Mộ Quy Hoằng dẫn theo một đám người chạy tới thấy cảnh này, tất cả mọi người ngây ngẩn.

Mộ Quy Hoằng thì thào: “Không ngờ, hắn ta lại tàn nhẫn như vậy…”

Dân chúng cũng vô cùng ngạc nhiên, xưa nay bọn họ không biết Trạng Nguyên tài giỏi tuấn tú cũng dám tùng xẻo ác ma Nhị hoàng tử tội ác tày trời.

Nhưng tất cả mọi người lại không biết rằng mọi thứ là do Mộ Cẩm Phong cam tâm tình nguyện.

Khuôn mặt Thời Quỳnh tràn đầy nước mắt: “Mộ Cẩm Phong... Ngươi điên thật rồi…”

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong nở nụ cười, m.á.u tươi trong miệng như một đóa hoa lộng lẫy.

Thanh kiếm sắc bén đ.â.m từng tấc từng tấc vào cơ thể của hắn ta, cuối cùng hắn ta đi tới trước mặt Thời Quỳnh, khoảng cách gần ngay gang tấc, có thể ôm lấy Thời Quỳnh dễ như trở bàn tay, đầu hắn ta khẽ tựa vào vai Thời Quỳnh.

Thời Quỳnh đứng cứng đờ ở đó, nước mắt gần như bị gió lạnh đông cứng trên mặt.

Bỗng nhiên, Mộ Cẩm Phong giơ tay lên, lòng bàn tay nhuốm máu, một bông tuyết trắng xóa nằm giữa m.á.u tươi, tan biến trong nháy mắt.

“Tuyết rơi…”

“Quỳnh Nhi, ngươi lạnh không?”

“Khụ khụ khụ…”

Bỗng nhiên, m.á.u tươi từ khóe miệng tuôn ra, nhuộm đỏ tang phục trắng xóa của Thời Quỳnh.

Lông mi Thời Quỳnh run rẩy.

Mộ Cẩm Phong: “Ta biết ngươi sẽ đến mà, ngay từ đầu... Ta đã không thích ngôi vị Hoàng đế."

Tròng mắt ướt át của Thời Quỳnh mở to: “Ngươi biết...:”

“Biết, nếu như ta muốn thì không ai... Biết chuyện ngày hôm nay cả.”

Tay Thời Quỳnh rủ xuống, cậu ta cụp mắt: “Thế nên ngươi cố ý, ngươi biết mình làm cái gì, mới chờ... Ta tới... Giết ngươi.”

Trên lông mi dính của cậu ta dính một bông tuyết, vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Mộ Cẩm Phong chợt nhúc nhích, nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má của cậu ta.

Trong nháy mắt nhuộm đỏ khuôn mặt trắng tuyết của Thời Quỳnh.

Mộ Cẩm Phong cười xấu xa: “Thời Quỳnh, mối thù của ngươi, ta đã giúp ngươi báo rồi.”

 

“Nhưng mà ngươi nợ ta, ngươi phải dùng cả một đời để trả cho ta.”

“Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ tới ta.”

Thời Quỳnh: “Ta không nợ ngươi.”

Ánh mắt Mộ Cẩm Phong ngẩn ngơ: “Ngươi là tất cả của ta, vì ngươi, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ không... Khụ khụ khụ... Làm bất cứ chuyện gì tổn thương tới ngươi…”

Ánh mắt Thời Quỳnh co rụt: “Ngươi có ý gì?”

“Thế mà ngươi lại không tin ta… Ngươi không tin ta…”

“Ngươi không tin ta…”

Mộ Cẩm Phong lầm bầm: “Tại sao ngươi lại không tin ta... Ta sống là vì ngươi mà…”

Người chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bỗng rơi xuống một giọt nước mắt ấm áp, nóng tới mức khiến Thời Quỳnh co rúm lại.

Thời Quỳnh đứng cứng đờ ở đấy, đôi mắt dại ra, giọng nói có chút đứt quãng, gần như tan trong gió lạnh: “Ngươi g.i.ế.c bọn họ... Người của ngươi, ngọc bội của ngươi…”

Mộ Cẩm Phong nghe vậy, dù hắn ta có nói gì thì cậu ta cũng nghiêm túc lắng nghe nghe nhưng hắn ta lại không muốn giải thích, chỉ cố chấp nói: “Ngươi không tin ta... Khụ khụ khụ…”

“Thời Quỳnh, chưa có ai thích ta... Ngay cả ngươi cũng không thích ta…”

“Bây giờ ngay cả ngươi cũng không tin ta, còn hận ta, ta... Khụ khụ khụ... Ta đau lòng lắm, thế nên ta trừng phạt ngươi, vĩnh viễn... Phải nhớ tới ta…”

Không biết qua bao lâu, bỗng có một người bước tới bên cạnh hai người.

Mộ Quy Hoằng nhìn cả người Thời Quỳnh gần như đã bị gió tuyết bao trùm và Mộ Cẩm Phong đã c.h.ế.t từ lâu, trong lòng có chút đau buồn.

Ngài ấy còn nhớ rõ người kia đối xử với ai cũng tàn nhẫn, cục súc, chỉ có khi ở bên cạnh Thời Quỳnh, Mộ Cẩm Phong mới có thể nở nụ cười.

Đối với hắn ta thì Thời Quỳnh vĩnh viễn là tiểu thiếu gia được cưng chiều, vui vẻ, tươi đẹp lại rực rỡ.

Lúc bấy giờ ngài ấy nghĩ, nhị ca đáng sợ như vậy, cũng có một mặt như thế, thì ra cũng có m.á.u có thịt giống con người.

Chẳng qua là hai người tốt như thế lại có kết cục này…

Nhiều năm sau.

“Đại ca, hôm nay thanh minh mà trời lại mưa, trước đây cha nương không thích trời mưa.”

Thời Tẫn xách theo các đồ dùng để cúng bái, đi sau lưng Thời Quỳnh.

Lâu như vậy, thiếu niên uất ức lặng im khi tận mắt nhìn thấy cha nương bị sát hại lại nhiễm ánh sáng một lần nữa.

Hai huynh đệ đã có thể thản nhiên đến núi Lộc để làm lễ truy điệu.

Thời Quỳnh giơ ô giấy dầu, nghiêng đầu nhắc nhở: “A Tẫn, đệ đi chậm một chút, cẩn thận làm rơi đồ.”

“Đệ biết rồi.”

Đi tới phía trước, Thời Tẫn bỗng nâng dù cao lên, nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của Thời Quỳnh, cậu ấy ngẩn người, không biết đại ca hoạt bát thích cười, còn luôn bắt nạt nạt cậu ấy trước đây thay đổi từ lúc nào.

Cậu ta trở thành Thừa tướng dưới một người trên vạn người, luôn luôn đoan trang có lý, uy nghiêm có độ.

Không biết tại sao, Thời Tẫn cảm thấy đại ca thế này không giống đại ca.

Đau thương bỗng xông lên đầu.

Cậu ấy chợt nói: “Đại ca, huynh còn có thể giống như lúc trước không?”

Bước chân của Thời Quỳnh ngừng lại.

“Lúc trước…” Cậu ta lắc đầu, từ từ đi tới một ngôi mộ lẻ loi ở cách phía trước không xa, đứng yên.

Cậu ta nhìn mộ phần lẻ loi rất rất lâu, bỗng nhiên thì thào: “Có lẽ ta của lúc trước đã c.h.ế.t theo hắn rồi…”

“Hả?” Thời Tẫn không nghe thấy, nghi ngờ nhíu lông mày.

“Không có gì, đi thôi.”

Thời Quỳnh xoay người rời đi.

Thời Tẫn nhìn chằm chằm mộ phần trước mắt rất lâu rồi mới vội vàng đuổi theo bước chân của Thời Quỳnh: “Đại ca, đó là mộ phần của ai vậy?”

“Đại ca, tại sao lại an táng ở khu mộ nhà chúng ta?”

“Đại ca, đó là người nhà chúng ta ư?”

“Nhưng tại sao không có văn bia…”

“Đệ nhớ lúc trước cũng không có…”

Hết

Bình Luận (0)
Comment