Ba người chia nhau ăn hết hai bát thạch trái cây, Giang Oản Oản gói ghém đậu phộng tẩm vị, bánh bí đỏ và bánh khoai lang, cùng Tần Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến nhà Cẩu Đản.
Dọc đường đi Đoàn Đoàn ôm chiếc xe ngựa nhỏ trong tay như ôm đồ quý, chờ khi đến cửa nhà Cẩu Đản, cậu bé còn giấu chiếc xe ngựa ra sau lưng.
Chờ lúc Cẩu Đản và Đại Ngưu ra mở cửa, cậu bé vẫn còn đang giấu, thấy Cẩu Đản hoàn toàn không phát hiện ra, cậu bé vui vẻ đắc ý lén cười một hồi rồi mới lấy chiếc xe ngựa nhỏ ra: "Cẩu Đản ca ca! Nhìn nè! Đây là quà sinh nhật của huynh đó! Là do cha đệ làm đó, đẹp như xe ngựa nhỏ của Đoàn Đoàn luôn!”
Giang Oản Oản đưa đồ ăn vặt nàng làm qua: "Cẩu Đản sinh nhật vui vẻ nhé! Đây là đồ ăn vặt thẩm làm cho cháu đó, hy vọng cháu sẽ thích.”
Cẩu Đản Nhi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhận lấy chiếc xe ngựa nhỏ: "Đa tạ Đoàn Đoàn! Đa tạ Tĩnh Trì thúc! Đa tạ thẩm!”
Giỏ đồ ăn vặt hơi nặng, Giang Oản Oản liền đưa cho Đại Ngưu: "Đại Ngưu ca, huynh cầm giúp Cẩu Đản đi.”
Đại Ngưu vội vàng đón lấy, cười nói: “Các ngươi đến thì cứ đến thôi, còn mang theo nhiều đồ ăn vậy làm gì, tiểu quỷ hay gây sự nhà ta ăn chực ở nhà ngươi nhiều rồi mà.”
Tần Tĩnh Trì tiếp chuyện: "Đại Ngưu ca nói gì vậy, hai tiểu tử này với Nhị Oa lúc ở nhà ta còn giúp rửa khoai tây đấy, chúng hiểu chuyện.”
Ba người ở phía sau trò chuyện, Đoàn Đoàn nắm tay Cẩu Đản đi ở phía trước, hai tiểu nhân nhi ríu rít nói chuyện: "Cẩu Đản ca ca, nương ta làm đậu phộng thơm thơm giòn giòn, làm bánh bí đỏ ngọt ngọt, còn làm cả món quả đẹp ơi là đẹp ăn ngon ơi là ngon nữa! Trước giờ Đoàn Đoàn chưa từng được ăn đâu.”
Cẩu Đản nghe nó nói, đôi mắt không tự chủ được mà ngó ra đằng sau, nhìn giỏ đồ cha cậu bé đang xách, cậu bé nuốt nước bọt: "Đồ thẩm thẩm làm chắc chắn là rất ngon!”
Cậu bé lại nghiên cứu chiếc xe ngựa nhỏ trong tay, nhìn mấy chữ nhỏ trên chóp xe, kinh ngạc: "Đoàn Đoàn, đây là chữ à?”
Đoàn Đoàn thò lại gần nhìn nhìn, híp mắt cười, gật đầu: "Đúng rồi, cha nói cha khắc chữ ‘sinh nhật vui vẻ’, không giống với cái của Đoàn Đoàn.”
Cẩu Đản chớp đôi mắt to tròn, quý trọng vu.ốt ve mấy con chữ nho nhỏ ấy: "Chữ đẹp quá!”
Đoàn Đoàn cũng không hiểu tâm tư của cậu bé, vui vẻ nói: “Cha và nương đệ nói, sau này sẽ cho Đoàn Đoàn đi học, đọc sách, thi Trạng Nguyên đấy, Cẩu Đản ca ca, sau này chúng ta đi học cùng nhau nhé, như vậy chúng ta cũng có thể viết chữ đẹp như vậy!”
Nghe cậu bé nói, trong lòng Cẩu Đản vừa kích động vừa căng thẳng, còn có một sự suy sụp.
Cậu bé biết tiểu hài nhi có thể được đi học trong thôn không nhiều, trong thôn họ cũng chỉ có hai người, một là Tần Tuấn Phong, nhà họ có điều kiện khá tốt, cố lắm vẫn có thể trích ra một khoản học phí, còn lại là Tưởng Minh ở đầu thôn, cha cậu ta là tú tài, cho nên cho cậu ta đi học cũng là theo lẽ thường tình.
Nhưng nhà bọn họ chắc chắn là không được rồi, tuy bảo là giúp nhà Tĩnh Trì thúc thúc làm ống trúc cũng kiếm được chút tiền, nhưng nghe nói nếu muốn đi học thì phải gửi quà nhập học mất mấy lượng bạc, cho nên nào có thể đi học dễ dàng.
Nhưng Cẩu Đản là một hài tử rất lạc quan, tuy biết mình có khả năng không được đi học nhưng cậu bé cũng không khổ sở rối rắm lâu, chỉ một lát sau là lại cãi nhau ầm ĩ với Đoàn Đoàn.
Nương tử của Đại Ngưu là Kim Thị tiếp đón bọn họ ngồi xuống, rồi lại vào nhà bếp bận rộn làm việc, không bao lâu sau, cả nhà Nhị Oa cũng đến, Đại Ngưu gọi hai nhà bọn họ đến, ba tiểu tử chơi với nhau vui vẻ, quan hệ giữa mấy nhà tự nhiên cũng gần gũi hơn.
Nhị Oa vừa đến, ba tiểu tử liền chạy ra ngoài chơi, Nhị Oa nhìn thấy chiếc xe ngựa nhỏ của Cẩu Đản, rất là hâm mộ: "Xe ngựa nhỏ đẹp quá!”
Cẩu Đản thấy cậu bé thích, liền đặt xe ngựa nhỏ vào tay cậu bé: "Đệ chơi trước đi.”
Mắt Nhị Oa sáng lấp lánh, nhận lấy xe ngựa nhỏ vui vẻ đặt xuống đất chơi thử.
Đoàn Đoàn đứng một bên nhăn mày buồn rầu, cậu bé và Cẩu Đản ca ca đều có xe ngựa nhỏ nhưng Nhị Oa ca ca vẫn chưa có, vậy phải làm sao bây giờ!
Cậu bé nhỡ kỹ chuyện này, định bụng về nhà sẽ nói với cha nương.
Đồ ăn được bưng lên bàn, thấy ba tiểu tử vẫn còn chơi ở bên ngoài, Đại Ngưu liền đi ra ngoài gọi chúng vào, chờ chúng ngồi chỉnh tề trên bàn, đồ ăn cũng đã bày biện xong. Kim Thị làm một bát tô chân giò ninh củ cải, học theo Giang Oản Oản xào một đĩa khoai tây, còn xào một đĩa đậu que và một bát canh củ cải.
Với gia đình bình thường thì chừng này đồ ăn cũng coi như rất phong phú rồi, cũng vì Đại Ngưu và Kim Thị thật sự yêu chiều Cẩu Đản, chứ không nhà người ta nào có nỡ bỏ một đống tiền mua nhiều thịt như vậy về nấu đâu, lại còn mời người khác đến tham dự sinh nhật của con trai mình.
Là chủ gia đình, Đại Ngưu cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Cẩu Đản nhà chúng ta nên mời mọi người đến ăn một bữa cơm, mọi người mau ăn đi.”
Đoàn Đoàn nhớ đến câu lúc ở nhà nương cậu bé đã dạy cậu bé nói, cậu bé liền ngọt ngào mở miệng: “Chúc Cẩu Đản ca ca sinh nhật vui vẻ, hy vọng ngày nào Cẩu Đản ca ca cũng được vui vẻ!”
Nhị Oa thấy Đoàn Đoàn nói vậy, cũng đứng lên cười hì hì nói: “Cẩu Đản sinh nhật vui vẻ, hy vọng sau này ngươi có thể ăn được thật nhiều món ăn ngon!”
Cẩu Đản vui vẻ xấu hổ mím miệng: "Đa tạ!”
Mấy người lớn cũng thay nhau nói lời chúc phúc, rồi mọi người mới động đũa bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Cẩu Đản liền mở quà mọi người tặng cậu bé ra, Đoàn Đoàn đã tặng xe ngựa nhỏ cho cậu bé rồi nên cậu bé liền mở quà nhà Nhị Oa tặng, trong hộp là một con hổ nhỏ được bện bằng trúc, rất đáng yêu, ngay cả Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì không khỏi cảm thán tay nghề đan lát của Tần Đắc Chính rất tốt, cũng có thể nhìn ra là rất dụng tâm.
Cẩu Đản hưng phấn lấy chú hổ nhỏ ra: "Đáng yêu quá đi! Đa tạ Nhị Oa, đa tạ Đắc Chính thúc, đa tạ thẩm thẩm ạ!”
Cẩu Đản vui vẻ đùa nghịch hổ con một lát rồi mới bắt đầu mở giỏ quà đồ ăn vặt Giang Oản Oản làm cho cậu bé.
Đầu tiên là một hộp đồ ăn bằng gỗ to, tầng thứ nhất là bánh bí đỏ, tầng thứ hai là bánh khoai lang, tầng thứ ba là đậu phộng tẩm vị, Cẩu Đản cẩn thận nhấc lên ngửi ngửi, Tiểu Cẩu Cẩu vừa mới cơm nước xong mà đã thèm thuồng, thật sự khiến người ta cảm thấy cậu bé đáng yêu vô cùng.
Thấy cậu bé đặt hết lực chú ý lên hộp đồ ăn, Giang Oản Oản cười đưa giỏ tre cho cậu bé: "Vẫn còn đấy, mau mở ra nếm thử đi.”
Cẩu Đản thấy mọi người đều nhìn cậu bé cười, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng mở giỏ tre ra, vừa mở giỏ tre ra, bên trên là thạch trái cây vị quýt màu cam đỏ, múi quýt trong thạch trái cây rất rõ ràng, cậu bé trợn to mắt nhìn đồ bên trong, ngơ ngác nói: “Oản Oản thẩm, cái này là đồ ăn thật ạ? Sao nó đẹp thế?”
Ngoại trừ nhà Tần Tĩnh Trì, những người khác vây quanh cũng đều nhìn Giang Oản Oản kinh ngạc không thôi.
Giang Oản Oản dở khóc dở cười: “Đây là thạch trái cây, là đồ ăn đó, bên dưới còn một tầng nữa.”
Nghe đến đây, Cẩu Đản Nhi vội vàng mở tầng thứ hai ra, tầng thứ hai là thạch nho màu xanh nhạt, cũng có thể thấy rõ quả nho bên trong.
Giang Oản Oản vuốt đầu cậu bé, đưa cho cậu bé cái thìa: "Mau nếm thử đi, xem có thích quà của thẩm không?”
Nhìn món thạch trái cây đẹp mắt trong giỏ, Cẩu Đản không nỡ bỏ vào miệng.
“Cẩu Đản ca ca, huynh mau ăn đi, ngon lắm đó!” Đoàn Đoàn nhìn mà không khỏi sốt ruột.