Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 65

Cẩu Đản thử thăm dò múc một thìa thạch cam, dưới sự chú ý của mọi người mà chậm rãi đưa vào miệng, thạch mát lạnh trơn trượt, mềm mại lại có độ đàn hồi, vừa vào miệng đã trượt xuống cổ họng.

Cẩu Đản kinh ngạc mở to mắt, lại múc một thìa có cả thịt quả, thạch bọc lấy phần thịt cam bên trong, cắn một miếng, đầy miệng hương ngọt thanh mát, hương vị ngon đến không thể tả.

Đợi cậu bé ăn hết một bát thạch cam, nhìn thấy mọi người đều nuốt nước miếng nhìn mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mới phấn khích nói: "Thạch này ngon quá! Là thứ ngon nhất mà con từng ăn."

"Mọi người mau đến nếm thử!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã ăn rồi nên không ăn, Đoàn Đoàn thì thèm đến luống cuống cùng Nhị Oa chạy đến bên Cẩu Đản, ba tiểu tử ngươi một miếng ta một miếng ăn vui vẻ vô cùng, phu thê Đại Ngưu và cha nương Nhị Oa cũng chia nhau ăn một bát.

Mặc dù vẫn chưa đã thèm nhưng đây là quà Giang Oản Oản tặng Cẩu Đản, nên mọi người cũng không tiện ăn nhiều.

"Đệ muội à, thạch đệ muội làm ngon hơn nhiều so với bánh kẹo ở huyện!" Kim Thị buông thìa, vô tình nói.

Nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, Giang Oản Oản nghe xong trong lòng cũng nảy ra chủ ý, nhưng phải đến mùa hè mới bán được.

 

Trên đường về, Đoàn Đoàn ngồi trên vai Tần Tĩnh Trì ôm đầu hắn, miệng áp vào tai Tần Tĩnh Trì nói nhỏ: "Cha, cha có thể làm thêm một chiếc xe nhỏ không?"

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nói: "Sao thế? Đoàn Đoàn không thích chiếc xe trước kia sao? Hay là muốn có hai chiếc xe nhỏ?"

Đoàn Đoàn thở dài: "Không phải, Đoàn Đoàn rất thích chiếc xe nhỏ cha tặng Đoàn Đoàn, chỉ là Đoàn Đoàn và Cẩm Đản ca ca đều có xe nhỏ rồi, còn Nhị Oa ca ca thì chưa..."

Nghĩ lại thì đúng là mấy tiểu tử này rất thân thiết, nếu chỉ có một đứa không có thì quả thực không ổn, Tần Tĩnh Trì nói: "Vậy cha cũng làm một chiếc cho Nhị Oa nhé."

Đoàn Đoàn vui vẻ hôn hắn một cái: "A! Cha tốt nhất!"

 

Giang Oản Oản thấy hai phụ tử thì thầm suốt dọc đường, nghi hoặc vô cùng: "Hai người có bí mật gì sao? Nói thầm suốt dọc đường, không muốn cho nương biết à?"

Nghe lời nàng nói, Đoàn Đoàn cười khúc khích, Tần Tĩnh Trì cũng nhếch miệng: "Hihi... Nương ghen tị rồi, Đoàn Đoàn chỉ muốn cha cũng làm một chiếc xe nhỏ cho Nhị Oa ca ca thôi."

Thấy tiểu tử trêu chọc mình, Giang Oản Oản kiễng chân vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: "Tiểu quỷ!"

Đoàn Đoàn cười càng vui hơn: "Cha! Mau chạy đi, đừng để nương đánh vào m.ô.n.g Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì cũng thích chơi trò chơi với hai mẫu tử, hắn bước nhanh, còn né tránh Giang Oản Oản, để Đoàn Đoàn không bị đánh vào mông, Giang Oản Oản thấy tiểu tử đặc biệt vui vẻ nên cũng đuổi theo trêu chọc cậu bé.

Ba người vừa đuổi bắt vừa cười đùa, rất nhanh đã về đến nhà, Giang Oản Oản thở hổn hển: "Được rồi, không chơi nữa."

Tần Tĩnh Trì buông Đoàn Đoàn xuống, đứa nhỏ vừa xuống liền ôm chân Tần Tĩnh Trì trốn ra sau hắn, nghiêng đầu nhỏ căng thẳng đánh giá Giang Oản Oản, như sợ nương cậu bé không giữ lời.

Đợi một lúc, thấy nàng không có động tĩnh gì, mới yên tâm, nào ngờ vừa đi ra khỏi sau lưng Tần Tĩnh Trì liền bị Giang Oản Oản nhanh tay lẹ mắt ôm lấy, bị nàng cù vào chỗ ngứa: "Ha ha ha... Nương! Nương! Ngứa quá, đừng cù Đoàn Đoàn nữa! Ha ha ha..."

Giang Oản Oản chơi với cậu bé một lúc lâu, mới buông xuống rồi hôn cậu bé một cái: "Được rồi, nương không trêu con nữa."

Đoàn Đoàn vừa được buông xuống liền ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì, mềm mại cáo trạng: "Cha, cha xem nương kìa! Nương bắt nạt Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì giúp cậu bé lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nhéo nhẹ khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Giang Oản Oản: "Xem đi, cha giúp con báo thù rồi."

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nhìn hắn, cười trách: "Chàng cứ chiều tên tiểu tử này!"

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, một tay che mắt Đoàn Đoàn, tay còn lại đặt sau gáy nàng đẩy đầu nàng về phía trước, in một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi khẽ nói: "Ta cũng chiều nàng."

Giang Oản Oản cảm nhận hơi thở của hắn, nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hai má đỏ bừng: "Được... Được rồi, không đùa nữa, chúng ta đưa Đoàn Đoàn đi tắm rồi ngủ thôi."

Đoàn Đoàn vẫn cố gắng dùng hai bàn tay nhỏ bé bấu lấy bàn tay Tần Tĩnh Trì đang che mắt cậu bé nhưng tay Tần Tĩnh Trì lại không hề nhúc nhích, cậu bé bĩu môi, đành tức giận há miệng cắn nhẹ vào tay Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì cảm nhận được cảm giác đau nhói trên tay, lòng bàn tay co lại, liền nhéo khuôn mặt trắng trẻo, mềm mịn của tiểu tử, miệng Đoàn Đoàn lập tức bị hắn nhéo thành mỏ gà.

Nhéo được một lúc, Tần Tĩnh Trì mới buông tay.

"Hừ! Cha nương đều bắt nạt Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn không thèm để ý đến hai người nữa!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, đồng thanh nói: "Vậy còn muốn xe nhỏ không?"

"Còn muốn ăn thạch không?"

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn họ, suy nghĩ một lúc rồi khuất phục trước đồ chơi và đồ ăn ngon, vui vẻ kéo lấy tay hai người: "Đoàn Đoàn không giận nữa, cha, xe nhỏ phải làm nhanh một chút nhé!"

"Nương, ngày mai Đoàn Đoàn còn muốn ăn thạch!"

Giang Oản Oản ngồi xổm xuống hôn cậu bé: "Được, ngày mai còn cho Đoàn Đoàn ăn thạch, nương còn thúc giục cha, bảo cha làm nhanh cho Đoàn Đoàn của chúng ta."

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Vâng vâng, nương, chúng ta đi tắm đi, Đoàn Đoàn muốn ngủ rồi."

"Được."

Đoàn Đoàn mặc quần áo ngủ, còn đội cả mũ trùm đầu, cậu bé nằm ở trong cùng giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào và tròn vo, Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn Đoàn Đoàn ngủ ngon lành, trăm cảm xúc đan xen.

"Tiểu tử này, lúc mới sinh ra chỉ nhỏ xíu, gầy yếu, nàng... Giang Oản Oản trước kia cũng không quan tâm đến nó, ngày nào ta cũng ôm nó, cảm thấy nhẹ bẫng, đều sợ nó không qua khỏi."

Tần Tĩnh Trì thở dài nhưng lại mừng rỡ nói: "May mà, giờ đã là một tiểu tử trắng trẻo hồng hào, có thể nhảy nhót rồi."

Giang Oản Oản quay đầu hôn hắn một cái, thầm an ủi hắn: "Chàng yên tâm, sau này tiểu bảo bối của chúng ta sẽ khỏe mạnh, bình an lớn lên."

"Ừ."

Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng để đầu tựa vào vai nàng, ngửi mùi hương thanh khiết trên người nàng, dần dần cũng chẳng nghĩ đến điều gì khác, má cọ vào cổ nàng chậm rãi hôn lên má nàng.

Giang Oản Oản hoảng hốt liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, đẩy hắn ra một chút: "Chàng... Chàng đừng..."

Lời chưa dứt, đã bị hơi thở thanh mát của hắn chặn lại, dần dần tay nàng ngừng đẩy rồi quay sang ôm lấy cổ hắn.

Tần Tĩnh Trì cảm nhận được bàn tay mềm mại sau gáy, ánh mắt sâu thẳm, hắn nhận ra đây vừa như sự an ủi lại vừa như sự khích lệ, nhìn ánh mắt trong veo của nàng, trong lòng hắn vô cùng xúc động.

Ngoài cửa sổ, màn đêm càng dày, lúc này, ánh trăng cũng đã trốn vào sâu trong đám mây...

Gió thu xào xạc, lá phong vàng rực ở ngọn cây xa xa rung rinh như muốn rơi xuống, nhưng không thể dập tắt được nhiệt tình của mọi người.

"Ngôi nhà này của chủ nhà xây thật đẹp, ta không ngờ lại có thể xây được ngôi nhà đẹp đến vậy!"

Nhìn ngôi nhà tinh xảo trước mặt, Diêu Khôn cũng cười ha hả, nói với tiểu đồ đệ: "Vẫn là chủ nhà thiết kế tốt, ngôi nhà này xây đẹp như vậy, sau này, mọi người sẽ xếp hàng mời chúng ta đến xây nhà cho họ."

Hai thầy trò vui vẻ khen ngợi ngôi nhà đẹp trước mặt, còn những người khác ở thôn Tần gia cũng đều hăng hái, trong lòng nóng như lửa đốt, đều mong ngóng đến bữa tiệc lớn một lát nữa.

Hơn hai tháng họ xây nhà cho nhà họ Tần, thường xuyên được Tần mẫu nấu cơm, mỗi lần còn cho thêm đồ mặn. Ban đầu họ đều ăn rất no nhưng từ lần đầu tiên Giang Oản Oản không đi bán hàng rong, làm cho họ một nồi lớn thịt kho tàu và khoai tây hầm, họ đã không thể nào quên được tay nghề của Giang Oản Oản.

Nhưng thấy họ đều rất thích, làm việc cũng rất chăm chỉ không lười biếng trốn việc, Giang Oản Oản cách ba bốn ngày cũng sẽ vào bếp nấu một bữa để thưởng cho họ.

Bình Luận (0)
Comment