Liễu Lệ Hoa bối rối sửa soạn lại quần áo, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Bạch San San nhìn thấy Liễu Lệ Hoa đi ra, đi tới nói: "Chị Lệ Hoa, chị về rồi à?"
"San San, là em sao! Bây giờ em thay đổi nhiều quá, chị cũng không nhận ra em." Nhìn thấy Bạch San San mặc quần áo và đi giày đẹp, trong lòng Liễu Lệ Hoa tràn đầy ghen tị, cô ta (BSS) vẫn còn là học sinh thì sao có đủ khả năng mua những thứ này được? Chắc chắn tất cả đều là tiền của Bạch lão đại, nếu cô ta (LLH) cưới Bạch lão đại, cô ta nhất định sẽ không để Bạch San San lãng phí tiền của Bạch lão đại như thế này.
"Chị Lệ Hoa, chị cũng đã thay đổi rất nhiều." Bạch San San kiêu ngạo nói.
Liễu Lệ Hoa nghe được lời này càng tức giận hơn, không phải Bạch San San nói mình đã già sao? Liễu Lệ Hoa nghĩ trong lòng, đợi đến khi cô ta thành công gả cho Bạch lão đại, một xu cũng sẽ không cho Bạch San San, cũng không trả học phí, để cô ta tự mình lo.
"Chị Lệ Hoa, bây giờ chị đi tìm anh trai em sao? Em dẫn chị đi!" Bạch San San vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cánh tay của Liễu Lệ Hoa, cô ta cũng muốn đi theo xem vẻ mặt xụi lơ của Lý Trình Trình!
Liễu Lệ Hoa cố đè nén cơn tức giận không ngừng trào ra trong lòng, mỉm cười với Bạch San San: "Vậy thì tốt rồi, làm phiền em. Nói thật, chị đã một năm chưa về thôn, không biết trong thôn có nhiều thay đổi, có em dẫn chị đi thì sẽ không sợ tìm nhầm chỗ."
Được Bạch San San dẫn đi, bọn họ đi đến nhà Bạch Đại Sơn, nhìn sân nhà lớn như vậy, Liễu Lệ Hoa không khỏi hâm mộ. Nhà lớn như vậy chỉ có hai người ở, tự do đến mức nào?
Nếu trong sân vườn rộng như thế này thì trồng lương thực và rau củ quả sẽ không lo c.h.ế.t đói!
Nhìn khoảng sân rộng lớn này, trong mắt Liễu Lệ Hoa hiện lên vẻ quyết tâm, Bạch Đại Sơn là của cô ta, tất cả mọi thứ của Bạch Đại Sơn đều là của cô ta.
Bạch San San đi tới gõ cửa, vừa gõ cửa vừa hét lên: "Anh, chị Lệ Hoa và em đến gặp anh. Anh còn nhớ rõ chị Lệ Hoa không? Cô ấy có quan hệ rất tốt với anh, lại còn suýt nữa gả cho anh!"
Cô ta cố ý nói điều này để Lý Trình Trình biết rằng cô không phải là lựa chọn đầu tiên của anh trai cô ta, sở dĩ anh cả cưới cô là vì người anh muốn cưới nhất đã có gia đình, anh không thể cưới người mình yêu nên anh mới phải kết hôn với Lý Trình Trình.
Liễu Lệ Hoa ngượng ngùng đỏ mặt, đẩy cánh tay Bạch San San, tế nhị nói: "Đừng nói như vậy, dù quan hệ của chúng ta có tốt đến đâu, có sâu đậm đến đâu thì đều đã là quá khứ, hiện tại mọi người đều đã kết hôn. Đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy, lỡ như chị dâu tức giận và cãi vã với anh trai em thì sao?"
Liễu Lệ Hoa cũng cố ý nói lời này, là để Lý Trình Trình ở bên trong nghe được, sau đó ghen tị với mối quan hệ thân thiết của cô ta với Bạch lão đại, sau đó cãi vã và gây ồn ào với Bạch lão đại. Đàn ông khi gặp rắc rối sẽ khó chịu, sau đó cô ta có thể nhẹ nhàng ân cần tháo gỡ cho Bạch lão đại.
So sánh với nhau, Bạch lão đại tự nhiên sẽ biết ai thích hợp với mình hơn.
Bạch San San và Liễu Lệ Hoa cũng không đợi được cửa mở mà đợi một thùng phân, đúng là phân, Bạch Đại Sơn trực tiếp đi đến nhà vệ sinh múc một thùng phân đổ lên cửa hướng về phía hai người họ. Không ai trong hai bọn họ thoát được.
Mùi hôi thối khiến cả hai người đều buồn nôn, Trương Quế Phương từ phía sau đến chờ tin vui nhìn thấy vậy thì hét vào sân vườn nhà Bạch Đại Sơn: "Bạch lão đại, cậu không phải là đàn ông à? Dùng cái thứ bẩn thỉu tàn nhẫn như vậy để đối xử với hai người phụ nữ..."
"Đây không phải là dì Trương Quế Phương sao? Dì có cần tôi cử người đến nhà chồng con gái dì ngay bây giờ để nói cho họ biết con gái dì đã làm gì ở nhà bố mẹ đẻ không? Tôi thậm chí còn không biết tên con gái của dì Trương Quế Phương, vậy làm sao tôi có liên quan gì với cô ta được, lại còn nói sắp sửa kết hôn? Nếu các người đã vô liêm sỉ như vậy, vậy thì đừng trách tôi đã vạch trần hành vi vô liêm sỉ của nhà dì. Đến lúc đó các người xảy ra vấn đề gì thì cũng là các người gặp quả báo nhãn lồng, chẳng trách tôi được."
Anh biết khi Bạch San San xuất hiện sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng không ngờ lần này cô ta lại xấu xa như vậy, mang theo một người phụ nữ khác đến phá hoại hôn nhân của anh.
"Còn cô Bạch San San, cô là em gái của tôi mà cô lại giúp đỡ người ngoài gài bẫy anh trai mình. Cho nên từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn là anh trai cô nữa, hôm khác tôi sẽ tìm trưởng thôn viết văn kiện cắt đứt quan hệ. Cô sống hay c.h.ế.t đều không liên quan tới tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì đừng tới tìm tôi, bởi vì tôi sẽ không ra mặt đâu." Bạch Đại Sơn tức giận nói tiếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả nhiên làm tổn thương người khác nhất không bao giờ là người ngoài, mà là chính người nhà của họ.
Trương Quế Phương và Liễu Lệ Hoa vô cùng sợ hãi, nếu bố mẹ chồng của Liễu Lệ Hoa biết những điều này, liệu sau này Liễu Lệ Hoa còn có sống tốt bên nhà chồng hay không?
Đứa lớn nhất mới bảy tuổi, mấy năm nữa sẽ lớn, đến lúc đó Liễu Lệ Hoa mới có thể yên tâm, nếu nhà chồng đem đứa bé đi, ngăn cản từ nay về sau không cho cô ta gặp thì đứa nhỏ của cô ta sẽ bị ghi dưới tên người khác.
Bạch San San cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì cô ta biết mình đã hoàn toàn mất đi đại ca.
Cô ta thực sự không hiểu tại sao anh cả của cô ta lại bảo vệ một người mù chữ không biết đọc một chữ, cô ta thậm chí không hiểu tại sao những người đàn ông khác lại coi người nhà hơn vợ mình mà anh trai mình lại coi vợ mình quan trọng hơn người nhà???
Rõ ràng người nhà có cùng quan hệ huyết thống quan trọng hơn!
Trương Quế Phương mắng: "Cậu được lắm Bạch lão đại, nếu cậu vô tình vô nghĩa như vậy thì đừng trách tôi. Tôi nguyền rủa cậu sinh ra một đứa con trai không có lỗ đít. Không, tôi nguyền rủa cậu cả đời không bao giờ có con trai. Không có ai nối dõi tông đường, không có ai phá bể treo buồm..."
Ngay sau đó, một thùng phân ném lên đầu Trương Quế Phương, Trương Quế Phương hét lên như một bà điên, phân chảy xuống tóc và chảy vào miệng khiến bà ta cảm thấy tởm lợm.
Nhà của Bạch Đại Sơn quá ồn ào, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của cả thôn, dân làng chạy tới xem náo nhiệt, nhìn thấy ba người dính đầy phân, đều bịt mũi, cảm thấy chán ghét.
Có người nhắc nhở: "Mau xuống sông tắm một lần, về đến nhà lại tắm lần nữa chứ ở nhà tắm thôi không sạch đâu".
"Bạch lão đại, tôi sẽ không để mọi chuyện trôi qua như vậy đâu." Trương Quế Phương giận dữ nhảy dựng lên, hôm nay bà ta thực sự rất xấu hổ, vốn dĩ bà ta muốn Lệ Hoa đến làm lành với Bạch lão đại, nhưng không ngờ lại mất mặt thế này.
Giọng nói của Bạch lão đại từ trong sân đối diện truyền đến: "Được thôi, chỉ cần dì dám tới, tôi cũng dám báo cảnh sát. Tôi không thể làm gì được dì, nhưng tôi có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ. Tôi tin cảnh sát sẽ đứng về chính nghĩa."
Trương Quế Phương nghẹn họng không biết nên nói cái gì, làm sao bà ta có thể quên được Bạch lão tam? Bạn của Bạch lão tam được phân công về Cục Công an, nếu bọn họ dám hãm hại Bạch lão đại, Bạch lão tam sẽ không buông tha cho bọn họ.