Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 115

"Chuyện nhỏ như vậy mà xử lý không xong." Trương Quế Phương hung hăng trừng mắt nhìn Bạch San San, sau đó đỡ Liễu Lệ Hoa đi bộ đến bờ sông, đầu tiên bọn họ chỉ có thể ra sông tắm rửa, nếu trực tiếp về nhà tắm, kiểu gì cũng sẽ bị người đàn ông của mình đánh.

Sau khi không thấy bóng dáng ba người kia nữa, Bạch Đại Sơn mở cửa và nói với đám đông xem kịch: "Khi mẹ tôi còn sống, bà rất tốt với Trương Quế Phương. Có gì tốt đều bảo dì ấy một câu nhưng sau khi mẹ tôi mất, người này lại tránh mặt cả bốn anh em chúng tôi. Tôi nhớ rõ dì ta đã đối xử với tôi như thế nào. Đời này tôi và gia đình họ sẽ không bao giờ có mối quan hệ tốt đẹp. Nếu sau này trong làng có ai tung tin đồn về tôi với bất kỳ ai trong gia đình Trương Quế Phương, đừng trách tôi kiện mọi người tội vu khống, tôi tin là mọi người đều không muốn bị tống vào tù chỉ vì vài lời nói gió bay phải không?

Bạch Đại Sơn nói xong, nghiêm túc nhìn mọi người xung quanh, hôm nay anh để lại lời nhắn như vậy, nếu có ai dám tung tin đồn vớ vẩn về anh và Liễu Lệ Hoa thì đừng trách anh không để ý tình cảm đồng hương.

Dù sao thì anh cũng đã cảnh báo mọi người rồi.

Vẻ ngoài nghiêm nghị của anh tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với vẻ ngoài đẹp trai, sinh ra khí chất khiến mọi người xung quanh đều phải lùi lại. Trong Bạch gia có một Bạch lão tam lợi hại như vậy, ai dám nói nhảm về Bạch gia, không định sống ở thôn An Cư nữa sao?

Trong sân Hà Điền Điền hưng phấn vỗ tay nói: "Nữ nhân xấu xa mà cũng dám tới cướp cha đi, bộ dạng xấu như vậy nhưng lại nghĩ mình xinh đẹp lắm."

Người bên ngoài nghe được lời nói của cô bé không khỏi bật cười, Liễu Lệ Hoa không phải là bề ngoài xấu xí nhưng lại nghĩ mình xinh đẹp sao? Cô ta đã kết hôn nhiều năm và có ba đứa con, nhưng vẫn muốn đến lượn lờ trước mặt Bạch lão đại.

Chồng cô ta cũng thật xui xẻo, sao lại cưới một người phụ nữ ngang ngược như vậy?

Lý Trình Trình đưa tay sờ đầu Hà Điền Điền, nhỏ giọng nói: "Điền Điền, ở trước mặt mọi người, không phải cái gì cũng nói được biết chưa? Nếu không sẽ mang đến nguy hiểm cho em đấy."

Nhìn vẻ mặt bối rối của Hà Điền Điền, Lý Trình Trình nhắc nhở: "Nếu Liễu Lệ Hoa nghe được những lời em vừa nói. Cô ta bí mật trả thù và tìm một kẻ buôn người để bắt cóc em thì làm sao bây giờ?"

"Em sẽ không ngu ngốc đến mức nói điều đó trước mặt cô ta đâu." Hà Điền Điền bĩu môi, trông mình ngốc như vậy sao?

Đúng vậy, nếu không cô ấy đã không bị ông già đối diện bắt đi, rồi sau đó tới cái nơi khỉ ho cò gáy này.

"Mặc dù em không nói trước mặt cô ta, nhưng em đã nói trước mặt rất nhiều người. Lỡ như người ta thêm mắm dặm muối vào rồi truyền đến tai Liễu Lệ Hoa thì làm sao bây giờ? Cho nên về sau nếu muốn nói cái gì thì nên nói riêng tư thôi, phải chú ý tai vách mạch rừng nhớ chưa?" Lý Trình Trình vẫn lo lắng sau khi Hà Điền Điền về nhà sẽ kể chuyện gì đó về thế kỷ 21. Nếu như bị người có dã tâm biết chuyện, mang cô bé đi cắt thịt nghiên cứu thì làm sao?

Hà Điền Điền chớp chớp đôi mắt tròn xoe, sau đó che miệng lại: "Vậy sau này em sẽ không nói nhiều nữa."

Cậu bé cũng tiến tới ôm lấy Lý Trình Trình, như muốn bày tỏ ý định đi theo Lý Trình Trình, tức là nếu Bạch Đại Sơn thật sự bị một người phụ nữ khác cướp đi, cậu ấy cũng sẽ đi theo Lý Trình Trình.

Mặc dù Lý Trình Trình không hiểu ý của cậu lắm, nhưng điều đó không ngăn cản cô cảm thấy ấm lòng trước hành động của một đứa trẻ.

Bạch Đại Sơn liếc nhìn tiểu tử, tiểu tử này chưa bao giờ nói hay tiết lộ tên tuổi nhưng lại có âm mưu cướp vợ mình.

Trở về phòng ngồi xuống ghế, Lý Trình Trình không nhịn được hỏi: "Bạch lão đại, người phụ nữ mà Bạch San San đưa tới đây là Bạch Nguyệt Quang của anh sao?"

 

Bạch Đại Sơn khó hiểu nhướng mày: "Bạch Nguyệt Quang là ai?"

"Đó là người luôn ở trong trái tim anh nhưng không thể ở bên cạnh, người mà anh luôn nghĩ đến. Cô ấy trong sáng và hoàn mỹ như ánh trăng cho nên gọi là Bạch Nguyệt Quang." Lý Trình Trình giải thích: "Người phụ nữ đó sống cạnh nhà anh. Hai người quen với nhau từ nhỏ, anh không có tình cảm gì với cô ấy sao..."

Lý Trình Trình còn chưa nói xong, Bạch Đại Sơn đã chặn miệng cô, tưởng hai đứa nhỏ còn ở đó, Lý Trình Trình vội vàng đẩy Bạch Đại Sơn ra, đưa tay lau miệng: "Anh đang làm gì vậy?"

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, cũng đừng bị lời nói dối của người khác đánh lừa. Nếu anh thật sự thích cô ta, em cho rằng anh sẽ nhìn người mình thích cưới người khác sao?"

"Nếu như anh có người mình thích, em cho rằng anh còn nhúng tay vào chuyện của người khác sao? Anh sẽ không xen vào chuyện của người khác để tránh việc cô ta không vui."

"Trước khi gặp em, anh cũng không thích ai, cũng chưa từng thích ai. Thực ra ban đầu anh cũng không nghĩ sẽ thích em vì em còn quá nhỏ, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, nhưng anh không thể kiềm chế được bản thân mình. Nhìn thấy em sống vất vả như thế trong nhà họ Lý, anh đã nghĩ đến việc mang em đến bên cạnh anh. Mặc dù tuổi của chúng ta kém nhau rất xa nhưng anh chắc chắn sẽ là người đối xử tốt với em."

"Người trước kia coi thường chúng ta, bây giờ lại tiếp cận Bạch gia chúng ta, hiển nhiên không phải vì người, mà là vì của. Những người như vậy không đáng tin cậy, một khi không còn điều kiện gì thu hút bọn họ, bọn họ sẽ bỏ chạy nhanh hơn một con thỏ."

Bạch Đại Sơn vẫn còn có nhận thức này, người trước kia coi thường anh, bây giờ lại thích anh, tại sao lại như vậy? Người đó vẫn là người như vậy, điểm khác biệt duy nhất là hoàn cảnh hiện tại, sao anh có thể không nhìn ra được người khác đang nghĩ gì?

Bạch Đại Sơn nắm lấy tay Lý Trình Trình và nghiêm túc nói: "Nếu nói là Bạch Nguyệt Quang, em vừa là vợ của anh, vừa là Bạch Nguyệt Quang của anh, không có ai khác, sau này cũng sẽ không có ai khác."

Lý Trình Trình cứ như vậy nhìn anh, không ngờ anh sẽ nói như vậy.

"Anh không cần giải thích với em nhiều như vậy, em sẽ không vì những chuyện như vậy mà tức giận, chỉ sợ chính mình chiếm giữ vị trí của người khác, khiến cho mọi người không vui." Nếu anh ấy thật sự thích người kia mà mình lại cứ chiếm lấy vị trí này sẽ chỉ khiến mọi người đau khổ mà thôi!

Nhưng vì anh ấy không thích người đó nên vị trí hiện tại chính là của mình và không liên quan gì đến người khác.

***

"Điền Điền đâu?" Anh bận rộn đến mùng hai Tết mới trở về nhà họ Hà. Mọi người trong gia đình anh đều có mặt ngoại trừ con gái Hà Điền Điền nên Hà Kiến Nghiệp đã hỏi bố mẹ anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn ánh mắt lảng tránh của mọi người, tim Hà Kiến Nghiệp rơi xuống đáy, thật sự Điền Điền mất tích như hàng xóm nói sao?

Cha của Hà Kiến Nghiệp đưa tay đập bàn, tức giận nói: "Vừa mới về đã hỏi Điền Điền, trong mắt con còn có cha mẹ không?"

"Điền Điền vẫn luôn ở với ông bà ngoại. Là hai người nhất định không đồng ý. Giờ con đưa con bé tới đây, mọi người có để ý chăm sóc tốt cho con bé không? Có thật lòng quan tâm không?" Hà Kiến Nghiệp không thể nén tức giận.

Tính chất công việc của anh ấy rất đặc biệt, bình thường rất bận rộn, không có thời gian cho bản thân chứ đừng nói đến thời gian chăm sóc con nên luôn để con ở bên ông bà ngoại.

 
Bình Luận (0)
Comment