Liễu Lệ Hoa vừa nói xong, cả đám người đã thấy choáng váng, chuyện này quá kích thích rồi, năm đó lão Bạch đã giữ Liễu Lệ Hoa lại, hơn nữa còn khiến cô ta mang thai đứa con của mình sao?
Không biết hiện giờ khi đã kết hôn rồi mà lại hay tin bản thân có một đứa con đã lớn như vậy, liệu Bạch Đại Sơn có nhận lại con rồi đem về nhà nuôi nấng hay không?
Trương Quế Phương nghe đến đó, hay tin Lưu Tử Vinh là con ruột của lão Bạch thì trong lòng phấn chấn vô cùng. Bà ta vội vàng dìu Liễu Lệ Hoa đi về phía nhà lão Bạch, Lưu Đại Tráng cũng nháy mắt ra hiệu cho ba đứa nhỏ rồi đi theo bà ta.
Sau khi đến cổng nhà lão Bạch, Lưu Đại Tráng hô lên: "Mọi người xin nhường đường, xin nhường đường một chút, chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lý. Năm xưa trước khi gả cho tôi, vợ tôi là Liễu Lệ Hoa có lên núi tìm thuốc thì bị lão Bạch bắt về rồi làm cho có thai. Thế nên hôm nay chúng tôi qua đây để làm cho rõ chuyện này, mong mọi người nhường đường một chút, để chúng tôi có thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện."
Nghe có chuyện lớn để hóng nên tất cả mọi người đều vội vàng tránh ra, ngay cả tiền cũng không vội kiếm nữa.
Bạch Đại Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Trình Trình rồi lắc đầu với cô, hy vọng cô không bị người ngoài làm ảnh hưởng.
Đây rõ ràng là chiêu trò của gia đình Trương Quế Phương mà.
Lưu Đại Tráng túm lấy cổ áo Lưu Tử Vinh rồi dẫn cậu bé đi qua: "Lão Bạch, mày cắm cho ông đây cái sừng nhiều năm như vậy, để ông đây phải nuôi nấng con trai của mày lâu như thế. Hôm nay nếu mày không cho ông đây một lời giải thích thì ông đập nát nhà mày ra. Sao năm đó mày lại dám bắt vợ tao về rồi lăng nhục vợ tao nhiều lần như vậy hả? Tao sẽ cho vợ mày nếm mùi!"
Câu cuối cùng dĩ nhiên là vì Lưu Đại Tráng thấy Lý Trình Trình trẻ tuổi, xinh đẹp nên mới chợt nổi lòng tham mà nói ra. Dù sao thì anh ta cũng sắp lấy vợ mới rồi, không ngại việc Lý Trình Trình là vợ của người khác.
Lăng Nhược Tuyết nghe thế thì đặt cuốn sổ đăng ký trên tay xuống rồi rời đi ngay tức khắc.
"Thật vậy không? Nếu vậy thì phiền các người nói rõ cho tôi là chuyện đó xảy ra vào ngày tháng năm nào, vào lúc mấy giờ?", trên mặt Bạch Đại Sơn là vẻ ung dung, anh chưa từng làm bất cứ chuyện xấu xa nào nên anh không thẹn với lương tâm, anh cũng không sợ bị điều tra, suy xét.
Trong lòng Lý Trình Trình thoáng cảm thấy tức giận, không ngờ lần trước ném phân vào người họ cũng không có tác dụng gì, giờ họ còn dám kéo nhau qua đây. Nhưng lần này chuyện có vẻ phức tạp hơn một chút vì dù sao ở thời đại này cũng không có biện pháp xét nghiệm quan hệ huyết thống, thế nên muốn chứng minh Bạch Đại Sơn trong sạch cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn bằng ánh mắt ra hiệu, sau đó cô bày ra vẻ mặt vô cùng thất vọng rồi nói với Bạch Đại Sơn: "Bạch lão đại, tôi thực sự không ngờ anh lại là người như vậy, anh thật làm tôi thất vọng quá. Anh đã phản bội tôi, phản bội gia đình mình, chúng ta ly hôn đi! Nhưng anh phải đền bù tổn thất cho tôi, ngôi nhà này, xe đạp, xe ba bánh, tất cả mọi thứ trong nhà đều phải để lại cho tôi. Anh chỉ được ra đi trắng tay, ngay cả quần áo cũ cũng không được phép mang theo!"
Không phải Liễu Lệ Hoa thấy điều kiện của Bạch Đại Sơn rất tốt nên mới quay lại đây làm ầm ĩ sao?
Được! Nếu đã vậy thì để cô ta cái gì cũng không lấy được!
Kết hôn được hơn nửa năm, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đã sớm hiểu ý nhau, thế nên anh cũng không nói gì thêm: "Được, vậy chúng ta ly hôn đi. Anh thực sự xin lỗi em. Anh không muốn gì cả, tất cả mọi thứ trong nhà đều để lại để bồi thường tổn thất tinh thần cho em, anh sẽ quay về nhà lão Nhị."
Sau đó Bạch Đại Sơn quay người về hướng về phía thôn dân rồi nói: "Phiền mọi người gọi trưởng thôn đến đây giúp tôi, tôi muốn ly hôn với Lý Trình Trình, tất cả tài sản trong nhà đều để lại cho cô ấy, tôi không mang gì theo cả."
Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, hai người họ đều cảm thấy vô cùng khó tin, sao mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng như vậy? Tại sao anh không đuổi thẳng Lý Trình Trình ra khỏi nhà, sau đó đón Liễu Lệ Hoa và Lưu Tử Vinh về?
"Lý Trình Trình hiện đang làm ở quán ăn, dù chúng tôi đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn là thôn dân của thôn An Cư, vẫn sinh sống ở chỗ này. Sau này mọi người vẫn cứ tiếp tục giao đồ ăn cho cô ấy nhé."
Đúng lúc đó, Lăng Nhược Tuyết, kế toán Lăng và trưởng thôn đã đến nơi, vừa đến họ đã hay tin lão Bạch và Lý Trình Trình muốn ly hôn với nhau, trưởng thôn hỏi lại lần nữa: "Bạch Đại Sơn, Lý Trình Trình, hai người thực sự muốn ly hôn sao?"
Lý Trình Trình xoa mắt, hai giọt lệ rơi xuống: "Anh ấy đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với người khác, lại còn có một đứa con riêng lớn ngần này, cháu có thể không ly hôn được sao? Nhưng Bạch Đại Sơn đã đồng ý với cháu rồi, anh ta đi tay không, mọi tài sản trong nhà đều để lại cho cháu."
Lăng Nhược Tuyết đi đến bên cạnh Lý Trình Trình, kéo lấy tay muốn an ủi thì Lý Trình Trình viết hai chữ "cảnh sát" vào lòng bàn tay Lăng Nhược Tuyết, vậy là cô ta hiểu ra sự tình ngay lập tức rồi lại rời khỏi đó một lần nữa.
Lần này cô ta đạp xe đi báo cảnh sát giúp Lý Trình Trình.
Mình đã nói rồi mà, lão Bạch vốn không phải người như thế, sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy được cơ chứ!
Phía bên kia, trưởng thôn vừa viết cho Lý Trình Trình và lão Bạch một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, còn chưa kịp để hai người đóng dấu vân tay lên thì các đồng chí bên Cục Cảnh sát đã đến. Lý Trình Trình thấy vậy thì lập tức chạy lại rồi khóc lóc: "Các đồng chí cảnh sát, các anh phải làm chủ cho tôi! Chồng tôi là Bạch Đại Sơn và cô gái tên Liễu Lệ Hoa kia có vấn đề trầm trọng về phẩm chất, các anh phải trừng trị họ thật nghiêm khắc nhé! Hai người họ là những con sâu mọt đã phá hoại sự đoàn kết giữa các thôn dân, nếu không nghiêm trị họ thì trật tự xã hội sẽ bị họ phá huỷ hết!"
"Ai là Bạch Đại Sơn?", đồng chí cảnh sát hỏi.
Bạch Đại Sơn đứng dậy mà sắc mặt không hề thay đổi.
"Ai là Liễu Lệ Hoa?", đồng chí cảnh sát lại hỏi thêm lần nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Lệ Hoa nghe vậy thì run rẩy đứng dậy, sao lại làm kinh động đến cảnh sát vậy hả? Có phải mình và lão Bạch sẽ thực sự bị nghiêm trị hay không?
"Giữa hai người thực sự có vấn đề nghiêm trọng nào đó đúng không?", đồng chí cảnh sát nghiêm giọng hỏi.
Lý Trình Trình chỉ vào Lưu Tử Vinh: "Đúng vậy, trước khi Liễu Lệ Hoa kết hôn, cô ta và chồng tôi đã... có với nhau một đứa con. Sau đó cô ta dẫn theo con trai kết hôn với người chồng hiện tại. Hai người họ đã tổn thương tôi rất nhiều, đồng thời cũng xúc phạm đến chồng hiện tại của cô ta. Mong các đồng chí cảnh sát nghiêm trị hai người họ, làm chủ cho những người bị hại là chúng tôi."
"Nếu chứng cứ đã xác thực như vậy thì dẫn Bạch Đại Sơn, Liễu Lệ Hoa và cả đứa con chung của họ về đồn xử lý nghiêm minh.", đồng chí cảnh sát nói với mấy đồng chí phía sau.
Trương Quế Phương thấy con gái ruột và cháu ngoại lớn của mình đều bị dẫn đi thì hỏi bằng giọng lo lắng: "Đồng chí cảnh sát, họ sẽ bị kết án bao lâu vậy?"
"Hai mươi năm.", đồng chí cảnh sát đáp lời.
Trương Quế Phương nghe vậy thì sợ đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất. Nếu Liễu Lệ Hoa bị tống vào nhà giam hai mươi năm thì chắc chắn Lưu Đại Tráng sẽ dẫn một ả đàn bà khác về nhà, chắc chắn anh ta sẽ không chờ Liễu Lệ Hoa lâu đến vậy đâu.
Mẹ kế bước vào nhà thì cuộc đời ba đứa nhỏ coi như thảm rồi, nhất là Lưu Tử Vinh, thằng bé không phải con ruột của Lưu Đại Tráng, Lưu Đại Tráng sẽ đối xử với thằng bé không ra gì mất.
"Đồng chí cảnh sát, tôi chưa hề làm ra loại chuyện mất đạo đức nào cả. Đứa bé này là con của tôi và người chồng hiện tại." Vừa nghe đến chuyện bản thân bị cầm tù hai mươi năm, Liễu Lệ Hoa bị dọa sợ đến choáng váng rồi. Cô ta không muốn ở trong tù hai mươi năm đâu!
"Chính Lưu Đại Tráng xúi tôi nói như vậy, anh ta thấy Lý Trình Trình vừa mắt, vì muốn kết hôn với Lý Trình Trình nên anh ta ép tôi chia rẽ tình cảm của Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, ép tôi hãm hại anh ta..."