Cô nhất định không thể để cho mọi người biết cô vì nhìn trúng gia sản của lão Bạch nên mới trở về chia rẽ lão Bạch và Lý Trình Trình, bằng không, sau này làm sao cô có thể quay về nhà mẹ đẻ được nữa.
"Mẹ kiếp!" Lưu Đại Tráng buột miệng thốt ra một tiếng, chỉ vào Liễu Lệ Hoa lớn tiếng chửi rủa: "Liễu Lệ Hoa, rõ ràng là cô muốn có ngôi nhà của Bạch Đại Sơn, còn nói khi sắp xếp ổn thôi, cô sẽ đưa chúng tôi tới sống trong ngôi nhà này, để lại chiếc xe đạp và xe ba bánh cho tôi. Nhưng bây giờ nhìn xem, hẳn là vì cô thấy Bạch Đại Sơn có tiền nên muốn nhanh chóng gả cho hắn phải không?"
"Cô cũng không nhìn lại chính bản thân mình xem, không chỉ xấu mà còn đã sinh ba đứa, đến tôi còn cảm thấy nhàm chán, cô thấy mình sẽ gả được cho Bạch Đại Sơn chắc? Cô cho rằng Bạch Đại Sơn là tên ngốc à? Còn nuôi con hộ người khác?"
Nhìn Liễu Lệ Hoa cùng Lưu Đại Tráng như chó cắn chó, nói hết chân tướng ra, Lý Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải hai người họ tự mình nói ra thì khó mà tra được, dù sao thời đại này có xét nghiệm ADN.
Mặc dù thời điểm này ở nước ngoài có xét nghiệm ADN nhưng họ cũng không có cách nào ra nước ngoài để làm xét nghiệm ấy.
Sự thật được phơi bày, mọi người đều biết rằng Liễu Lệ Hoa vì tiền tài của lão Bạch nên muốn dùng con của mình để gài bẫy, chia rẽ lão Bạch và Lý Trình Trình. Tuy nhiên, lão Bạch cũng dùng những hành động thiết thực để mọi người biết tình cảm của anh dành cho Lý Trình Trình.
Vợ chồng ly hôn, tất cả đều để lại cho người vợ, đây chẳng phải là một tình cảm sâu sắc sao?
Sự thật sáng tỏ, Bạch Đại Sơn được chứng minh vô tội, Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng vì hãm hại vợ chồng người khác nên phải bị xử lý theo pháp luật, cả hai đều bị cảnh sát đưa đi.
Nhìn thấy con gái mình bị bắt đi, Trương Quế Phương thiếu chút nữa thì ngất xỉu, bà có biết đây là âm mưu do Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng bày ra đâu, bà còn vui mừng tưởng rằng Lưu Tử Vinh thực sự là con trai của lão Bạch, tưởng rằng mình có thể đi theo Bạch Đại Sơn tận hưởng cuộc sống tốt lành rồi.
Lưu Tử Vinh tức giận nhìn Lý Trình Trình, tất cả đều do người phụ nữ này chiếm mất vị trí của mẹ cậu, bằng không cậu ta có thể cùng mẹ sống trong ngôi nhà này, sau này có tiền đi học.
Lưu Tử Vinh tức giận lao về phía Lý Trình Trình, muốn đánh ngã cô nhưng Bạch Đại Sơn duỗi đôi chân dài của mình đá và cậu bé ra khỏi sân, sau đó nói với dân làng bên ngoài: "Nếu mọi người còn muốn chúng tôi thu mua đồ trong tay thì phiền mọi người đem đứa nhỏ này tới Cục Công An đi. Nó mới mười tuổi mà hung ác như vậy, nếu không sớm đưa nó đến trường mầm non để giáo dục, chẳng lẽ đợi đến lúc nó lớn lên phóng hỏa, g.i.ế.c người sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng, Lưu Tử Vinh bị dân làng mang đi. Cậu bé oán giận nhìn Bạch Đại Sơn, tất cả cũng chỉ vì người đàn ông này không chấp nhận mẹ cậu, nếu không cậu đã có thể sống một cuộc sống tốt đẹp với mẹ mình.
"Vợ ơi, em vừa nói chuyện ly hôn, hình như em rất có kinh nghiệm, em không muốn ly hôn với anh thật phải không?" Sau khi Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng gây chuyện, Bạch Đại Sơn không có ý định thu mua đồ nữa, anh đóng cửa lại và yêu cầu mọi người buổi tối hãy quay lại.
Chỉ còn vài giờ nữa thôi, mọi người sẽ có thể chuẩn bị được nhiều thứ hơn nữa.
"Không!" Lý Trình Trình lắc đầu phủ nhận.
Vừa mới kết hôn, ai lại nghĩ tới chuyện ly hôn chứ? Còn không phải vì càng đi càng không thể tiến thêm được nữa, hoặc vì người đàn ông quá quá đáng, không thể chịu đựng được nữa mới ly hôn sao?
Tất nhiên, không thể loại trừ loại người đến vì tiền, lừa được tiền thì ly hôn rồi bỏ chạy lấy người.
Mà cô thì không thiếu tiền nên đương nhiên sẽ không lừa tiền của Bạch Đại Sơn, hơn nữa, nếu cô tìm người khác, liệu người ấy có thể cao lớn, chân dài và khỏe mạnh như Bạch Đại Sơn không?
Có thể đối xử tốt với cô như Bạch lão đại không?
Thật ra giữa vợ chồng không có nguyên tắc nào về việc mắc sai lầm cả, thực sự không cần thiết phải ly hôn chỉ vì cãi vã hay chuyện vặt vãnh nào đó. Chẳng lẽ đổi một người khác thì có thể sống tốt hơn sao? Cái này cũng không chắc.
"Bạch lão đại, nếu anh dám quậy phá bên ngoài và làm những chuyện như hôm nay thì em nhất định sẽ ly hôn với anh. Anh có thể lười biếng, tham lam hoặc không thích làm việc, nhưng nếu anh chơi cờ bạc, bạo lực gia đình hoặc phạm pháp, nếu anh mắc phải những sai lầm này thì em nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh." Lý Trình Trình nói, chọc vào cánh tay của Bạch Đại Sơn,"Anh có hiểu không? Nếu anh mắc lỗi thì đừng trách em không tha thứ cho anh."
Bạch Đại Sơn đưa tay nắm lấy tay Lý Trình Trình: "Vợ à, hôm nay cảm ơn em đã tin tưởng anh, không nghe lời nói phiến diện của bọn họ. Nếu em không tin anh, ngay cả khi anh chứng minh bản thân mình vô tội thì nó cũng không có ý nghĩa gì hết."
"Anh sẽ nỗ lực chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không để vợ nảy sinh ra suy nghĩ ly hôn dù chỉ là một chút."
Bạch Đại Sơn nói, anh ôm Lý Trình Trình vào trong n.g.ự.c mình, sự hiện diện của cô khiến anh cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Sự việc của Liễu Lệ Hoa đã khiến Bạch Đại Sơn nhận ra một điều, đó chính là một khi đã có tiền thì đầu trâu mặt ngựa gì cũng sẽ tìm tới, anh còn nhớ rõ hồi gia đình anh sống ở cạnh nhà Trương Quế Phương, cả gia đình họ đều trốn tránh nhà anh, sợ nhà anh tới cửa mượn lương thực.
Không biết bọn họ lấy đâu ra can đảm để không biết xấu hổ tới đây như bây giờ.
Cho dù anh không cưới vợ thì anh cũng sẽ không coi trọng người phụ nữ Liễu Lệ Hoa này, một chút tự giác cũng không có, còn không biết tự nhận thức bản thân.
Cậu bé và Lý Hiểu Đồng thò đầu ra khỏi vách tường, nhìn đến Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đang ôm nhau, hai người liếc nhau rồi che miệng cười. Người phụ nữ xấu xa kia lại thất bại, thật tốt, đừng ai nghĩ có thể phá hủy được mối quan hệ của cha mẹ họ.
Lý Trình Trình cùng Bạch Đại Sơn ở trong thôn thu thập rau dưa mấy ngày, về sau số lượng rau ít dần bởi vì ai cũng muốn chừa một ít cho gia đình mình, bán hết thì cả nhà sẽ ăn cái gì?
Tuy nhiên, cũng có người nhanh chí, sau khi bán hết rau trong nhà thì bắt đầu đi tới thu mua ở nhà họ hàng thân thích, sau đó lại bán cho Lý Trình Trình. Lý Trình Trình cũng không phản đối loại hành vi này, dù sao rau dưa càng nhiều cô càng bán được nhiều, tự nhiên cũng có thể kiếm nhiều.
Sáng ngày mười sáu tháng giêng âm lịch, Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn mang theo hai đứa nhỏ đi trấn trên dọn dẹp cửa hàng, Hạ Vân Lai ở trấn trên nhiều ngày đã giúp bọn họ tìm người làm một cái bảng hiệu. Dòng chữ trên tấm bảng là: Cửa Hàng Thực Phẩm Tươi Sống Sơn Trình.
Hơn nữa, bảng hiệu cũng đã được treo lên, người đi qua đường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là một cửa hàng thực phẩm tươi sống.
Khi Lăng Nhược Tuyết còn ở trong thôn, Lý Trình Trình đã mua giấy viết tay để tự mình viết tờ rơi, sau đó nhờ Lăng Nhược Tuyết mang tới trường học, tìm những người bạn có điều kiện gia đình hơi khó khăn, giúp cô sao chép tờ rơi, một tờ giá một hào, viết xong thì phân phát ra bên ngoài, cũng là một tờ một hào.
Nói cách khác là hai hào cho một tờ rơi.
Lý Trình Trình cũng đưa số tiền tương ứng với số giấy cho Lăng Nhược Tuyết, phần còn lại để Lăng Nhược Tuyết tự mình xử lý.
Lăng Nhược Tuyết biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn khai trương cửa hàng, cũng biết Lý Trình Trình thu mua đồ ăn ở trong thôn là vì cô mua cho cửa hàng của mình, nhưng Lăng Nhược Tuyết không nói thêm cái gì, bởi vì chính cô ấy cũng không thiếu tiền.
Kỳ nghỉ hè trước đó, Lý Trình Trình mang theo cô ấy kiếm lời hơn trăm đồng tiền, cô ấy cảm tạ Lý Trình Trình còn không hết, làm sao có thể hãm hại Lý Trình Trình chứ? Cô ấy còn đang tính toán, chờ thi đại học xong, đến kỳ nghỉ hè lại cùng Lý Trình Trình bán kem tiếp đây.
Có Lý Trình Trình bên cạnh, cô ấy có cảm giác an toàn hơn.