Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 124

Bởi vì cần quảng cáo vài ngày nên Cửa hàng thực phẩm tươi sống Sơn Trình dự kiến khai trương vào ngày 20 tháng giêng âm lịch, bằng cách này bọn họ có thêm vài ngày quảng bá, sau đó mới có khởi đầu thuận lợi.

Diện tích cửa hàng khá nhỏ, không cần phải dọn dẹp nhiều, Lý Trình Trình đặt vài chiếc kệ gỗ cách đều nhau dựa vào bức tường bên trái, sau đó mỗi tầng đặt một chậu gỗ lớn để đựng cá chạch, lươn, ốc nhỏ nước ngọt cùng ốc ruộng.

Phía bên phải có đặt một giá gỗ với khoảng cách nhỏ hơn một chút dựa vào tường, Các khung gỗ phía trên, mỗi khung chứa đầy các loại rau đã sơ chế và rau rừng, lớp dưới cùng của khung gỗ thì để gà, vịt, ngỗng và các loại gia cầm khác.

Tất cả các loại rau và rau rừng đều được cân và bó thành từng bó, khi người khác đến mua thì trực tiếp mua theo bó, không cần phải đong đếm từng chút, nếu không đến lúc đông người mới cân thì không kịp, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Chỉ cần cân gia cầm, cá chạch và ốc nhỏ, còn ốc ruộng và lươn lớn có thể bán theo từng con hoặc từng dải, vì Lý Trình Trình toàn lấy loại lớn ra bán, còn loại nhỏ thì cô vẫn nuôi ở trong hang và sơn động.

Ngày hai mươi tháng giêng âm lịch, Cửa hàng thực phẩm tươi sống Sơn Trình mở cửa đúng giờ, không có tiếng pháo, không có tiếng la hét, đến đúng giờ, ba người mở cửa buôn bán.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các bạn cùng lớp của Lăng Nhược Tuyết tuyên truyền khá sôi nổi, mới khai trương không lâu đã có rất nhiều người ghé qua. Có điều, cửa hàng thực phẩm tươi sống được ngăn cách bằng những tủ trưng bày cao nửa người giống như của các hợp tác xã cung ứng nên mọi người không thể vào bên trong mà chỉ có thể đứng trước tủ trưng bày và nói những gì mình muốn mua.

Bởi vì tạm thời không tuyển nhân viên mới nên chỉ có Hạ Vân Lai ở một mình, Lý Trình Trình cũng sợ gặp phải trộm nên dùng tủ trưng bày để ngăn cách giống như hợp tác xã cung ứng, trong tủ trưng bày còn có nguyên liệu, cũng có thể mua trực tiếp từ tủ trưng bày.

Người thời đại này không biết phương thức phát tờ rơi quảng cáo nên khi nhận được tờ rơi họ cảm thấy khá kỳ lạ, dù chỉ tò mò cũng muốn đến xem.

Đồ ở đây bán rất rẻ, một bó rau rừng một hào, rau trộn, rau diếp cá cũng một hào nhưng được cả một bát, mọi người hỏi giá xong đều không khỏi mua một túi lớn mang về nhà. Chẳng mấy chốc mọi thứ trên kệ ở cả hai bên đều đã bán hết.

Cũng may mấy ngày nay Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã chở ba xe chở thực phẩm tươi tới đây, tất cả đều đặt ở phòng trong.

Mỗi khi một loại bán hết, Hạ Vân Lai lại vội vàng đến phòng tích hợp phía sau để dọn đồ mới ra, nhưng dù là như vậy cũng không đuổi kịp mức độ hưởng ứng mua hàng của người ở đây.

Phải đến trưa, lượng khách mới chậm lại, quán thực phẩm tươi sống vắng tanh, chỉ còn lại những chậu và khung trống.

Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn, Hạ Vân Lai nhìn nhau mỉm cười, bọn họ không biết người trong thành phố lại tiêu thụ nhiều như vậy, tổng cộng năm xe thực phẩm tươi sống đã bán hết trong vòng chưa đầy một buổi sáng. Có điều, hôm nay là ngày đầu tiên, việc kinh doanh bùng nổ sau khi khai trương là điều bình thường, nhưng sau này có lẽ sẽ không được tốt như vậy.

Lý Trình Trình đóng cửa lại, phấn khích nói: "Vân Lai, lấy tiền ra đếm xem sáng nay chúng ta kiếm được bao nhiêu."

"Vâng, chị Trình Trình." Hạ Vân Lai lấy ống tiền từ phía sau ra, họ đổ tiền ra bàn rồi ba người cùng nhau đếm, đếm xong rồi cộng lại, thế mà lại tận hơn năm trăm.

Bây giờ là những năm 80, có thể kiếm được hơn 500 đồng một ngày trong thời đại này thì thực sự đã rất lợi hại.

 

Lý Trình Trình lấy ra mười đồng đưa cho Hạ Vân Lai: "Hạ Vân Lai, đây là phần thưởng dành cho em. Hãy cố gắng, chúng ta sẽ không bạc đãi em."

"Cảm ơn chị Trình Trình" Hạ Vân Lai nắm chặt, cao hứng không thôi.

Cậu bé và Lý Hiểu Đồng lần lượt tỉnh dậy, ngồi trên giường của Hạ Vân Lai, dụi dụi mắt, khi cậu mở mắt ra nhìn thấy Lý Trình Trình đang ngồi bên cạnh, Lý Hiểu Đồng mềm mại, nhẹ nhàng nói với Lý Trình Trình: "Mẹ, mọi người bận xong rồi sao?"

"Bận xong rồi." Lý Trình Trình đưa cho mỗi người năm đồng."Hôm nay là một khởi đầu tốt, vậy nên chị sẽ đưa cho mỗi đứa một bao lì xì. Hai đứa nhớ giữ bao lì xì cho tốt, nhất định không được làm mất nhé."

"Cảm ơn mẹ." Lý Hiểu Đồng kích động nói. Mặc dù trước đó cô bé đã từng nhìn thấy những đồng tiền lớn trị giá mười tệ và một trăm tệ, nhưng cô bé thích nhất là tờ tiền lẻ năm tệ mà Lý Trình Trình đưa cho cô bé.

Nghe cô bé gọi mình là mẹ, Lý Trình Trình cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng may Lý Hiểu Đồng không gọi cô là mẹ trước mặt người ngoài, bằng không, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của người khác, cô cũng không nhịn được cảm giác xấu hổ.

Hai đứa trẻ lấy tiền xong, nằm trên giường đếm, Lý Trình Trình nói với Hạ Vân Lai: "Vân Lai, bây giờ em mới mười lăm tuổi, còn nhỏ, cửa hàng thực phẩm tươi sống của chúng ta chỉ mở cửa vào buổi sáng, chị nghĩ em có thể đi học vào buổi tối, tương lai còn thi đại học. Bởi vì sau này sẽ ngày càng có nhiều người làm kinh doanh, chúng ta có thể sẽ bị chèn ép, cạnh tranh, vậy nên dựa vào một cửa hàng thực phẩm tươi sống nho nhỏ này là không đủ, khó mà đảm bảo kế sinh nhai cả đời. Cách tốt nhất để đảm bảo cuộc sống là chăm chỉ học tập, để có thể tìm ra nhiều cách kiếm tiền hơn, như vậy mới có thể đảm bảo chính mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp."

Hạ Vân Lai gật đầu: "Được rồi, chị Trình Trình, em sẽ đi tìm giáo viên dạy học vào buổi tối hỏi xem thế nào."

Đối với Hạ Vân Lai, Lý Trình Trình nói gì thì cậu nghe đấy. Vì Lý Trình Trình đã nói muốn cậu học nên cậu sẽ đi học. Hiện tại có tiền lương, cậu không cần lo lắng vấn đề sinh kế nữa, nửa ngày còn lại thật sự có thể sử dụng tốt.

Nếu không, dành cả nửa ngày như vậy để nghỉ ngơi thì sẽ rất nhàm chán. Nếu tìm một công việc khác vào buổi chiều, cậu sẽ không thể tìm được một công việc có thời gian phù hợp. Hơn nữa, cậu vẫn muốn tập trung vào công việc của Lý Trình Trình, làm gì cũng không thể khiến công việc bên Lý Trình Trình bị chậm trễ.

Sau khi Hạ Vân Lai rời khỏi cửa hàng, Lý Trình Trình nhờ Bạch Đại Sơn để mắt tới hai đứa trẻ trong nhà, đề phòng chúng chạy đến phía trước cửa hàng, còn cô thì đi đến phía trước cửa hàng lấy rau dưa từ trong sơn động ra, bày lên kệ để hàng.

Tết Nguyên đán vừa qua, nhiệt độ vẫn thấp, thời tiết còn lạnh, rau tươi dù để không mấy ngày cũng không có vấn đề gì.

Cửa hàng không đủ rộng để chứa nhiều nên Lý Trình Trình chỉ để chiếc xe ba bánh vào đó, sau đó cô nhờ Bạch Đại Sơn đưa hai đứa trẻ đến trước cửa hàng rồi cô lại cho thêm ba xe rau vào trong nhà, số lượng rau chắc đủ bán trong hai ba ngày.

Cửa hàng thực phẩm tươi sống vừa mới mở cửa kinh doanh, Lý Trình Trình dự định mấy ngày đầu sẽ ở lại đây, để Hạ Vân Lai không quá bận rộn, đợi thêm mấy ngày nữa, Hạ Vân Lai làm việc thành thạo, người mua cũng vơi bớt thì sẽ giao cho một mình Hạ Vân Lai xử lý.

Tuyển người là chuyện không cần thiết, vì nếu Hạ Vân Lai quá bận rộn, không lo liệu được hết thì cô có thể gửi ít thực phẩm hơn, hoặc chỉ để Hạ Vân Lai bán hai giờ mỗi ngày rồi đóng cửa.

Dù sao chỉ cần có thu nhập, cô cũng không vội.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để kiếm tiền, không cần quá sốt ruột, không nên chỉ nhìn cái lợi trước mắt.

 
Bình Luận (0)
Comment