Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 125

Sau khi khóa cửa cửa hàng thực phẩm tươi sống, Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh chở Lý Trình Trình và hai đứa bé về nhà. Nghĩ lại có chút buồn cười, anh còn chưa có con nhưng lại nuôi con của người khác trước.

Khi dân làng ở Thôn An Cư nhìn thấy lão Bạch đi xe ba bánh trở về, biết bọn họ đã giao đồ ăn đến tiệm cơm xong thì vội vàng về nhà thu dọn đồ vật, dự định lát nữa sẽ đưa qua chỗ bọn họ.

Thôn An Cư rộng lớn, lại có nhiều núi nên toàn bộ thôn dân đều đào rau rừng, có bao nhiêu rau thì đào hết bấy nhiêu. Xong rồi, họ nhanh chí tìm cách kiếm rau khác, nhưng họ không nghĩ tới việc chạy tới thôn khác thu mua, mà ra bên ngoài, bới đất tìm khắp nơi, trên sườn đồi, gò đồi, bãi hoang...

Nơi họ đi tới như châu chấu bay qua, không còn sót lại một cọng rau rừng nào.

Có điều, họ không ngốc, họ biết tiết kiệm rau rừng, nếu không tiết kiệm dù chỉ là một cây thì năm sau họ lấy đâu ra rau rừng để ăn chứ?

Sau Tết Nguyên tiêu không lâu là Tết Trồng cây, tỷ lệ sống sót của cây trồng vào thời điểm này rất cao, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình lên núi đào cây non làm giống, cây việt quất dại, dâu tây, mận, đào, anh đào, kiwi rừng, sương sáo, nho núi...

Hai người đào rất nhiều loại cây non trên núi, hiện tại núi vẫn là của chung, đào bao nhiêu cây non cũng được. Đợi sau nay ngọn núi trở thành tài sản tư nhân rồi thì làm sao có thể tùy ý đào cây trên núi của người khác chứ.

Lý Hiểu Đồng có hai cái sân, Lý Trình Trình đưa cho Lý Hiểu Đồng bốn loại cây ăn quả non, đồng thời yêu cầu Hà Kiến Nghiệp để cấp dưới ở lại đây trồng cây trong sân của Lý Hiểu Đồng, để mấy năm nữa Lý Hiểu Đồng không thiếu trái cây ăn.

Cây ăn quả non cũng được trồng ở sân nhà đối diện ga tàu.

Sau đó, trong sân rộng của Thôn An Cư trồng năm cây giống cây dại, mỗi cây một loại, trước đó Lý Trình Trình vốn định trồng mười cây mỗi loại, nhưng trồng quá nhiều không những khiến cây không phát triển tốt mà còn ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của các loại rau dưới gốc cây.

Việc trồng cây ăn quả cũng không thể để một mình nhà họ làm, nếu không một số người lành nghề trong thôn nhất định sẽ gây rắc rối, vì vậy Lý Trình Trình đưa một ít cho Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên, một ít cho mẹ của Lăng Nhược Tuyết, một ít cho Tôn Tố Mai, một ít cho Bạch lão nhị, những người có quan hệ tốt đều có. Thấy người nào cũng có, những người lành nghề làm sao có thể gây chuyện được?

Nếu thật sự muốn, bọn họ có thể lên núi đào cây ăn quả dại về trồng, mỗi mùa xuân trên núi xuất hiện rất nhiều cây ăn quả dại.

Lý Trình Trình cũng cất giữ rất nhiều cây dại non trong hang động, dự định sau này sẽ mua một mảnh đất mới và trồng chúng ở sân mới, dù sao sau này quả dại có hương vị nguyên bản sẽ ngày càng ít đi, vì vậy cô giữ lại hết cây giống, không để chúng bị tuyệt chủng.

Tháng 3, trái rừng chín, các loại rau rừng cũng nhiều lên, Lý Trình Trình giao việc hái trái rừng cho bốn đứa nhóc Bạch Thư Lễ, Bạch Thư Yên, Lý Hồng Mai và Triệu Quyên Quyên, như vậy người trong thôn có muốn cũng không thể cướp hoa quả của bọn trẻ.

Ruộng được giao vào cuối năm, bây giờ mùa xuân đã bắt đầu, tất cả đàn ông đều bắt đầu làm ruộng, công việc đào rau dại kiếm tiền giao cho phụ nữ và trẻ con ở nhà.

"Vợ ơi, em nghĩ đất nhà chúng ta nên dùng để làm gì?" Bạch Đại Sơn hỏi khi cả nhà đang ngồi ăn tối cùng nhau.

Thực ra anh cũng không muốn trồng lúa lắm, vì hai thửa đất của nhà anh quá cao, dễ bị thiếu nước, thiếu nước thì sản lượng lúa sẽ thấp, thay vì làm việc vất vả như vậy thì thà trồng cái khác còn hơn.

Lý Trình Trình suy nghĩ một chút nói: "Trồng khoai lang cùng bí ngô, chỉ cần anh trồng, em có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất để kiếm tiền. Về phần nộp công lương, chúng ta có thể dùng thóc để thay thế. Nếu có thể dùng tiền để nộp công lương thì chúng ta trực tiếp đưa tiền là được."

 

Vì khoai lang và bí ngô không cần nhiều nước, nếu họ trồng lúa nước mà không có nước thì sẽ phải đi gánh nước. Nhưng cái chính là bọn họ chỉ có hai người, làm sao có thể gánh được nước cho hai mẫu đất? Hơn nữa hiện tại còn chưa có máy bơm nước.

Mà ngay cả khi có máy bơm nước thì nơi này cách nguồn nước rất xa, có cũng không dùng được, không thực tế.

Bạch Đại Sơn gật đầu, hiện tại bọn họ không thiếu tiền, nếu không có gì để nộp công lương thì mua thóc để thay thế, hoặc có thể trực tiếp trả tiền. Trồng khoai lang và bí ngô cũng không mệt nhọc lắm, bọn họ không cần phải ở lại cánh đồng mỗi ngày.

Ngoài ra, nhà nào cũng trồng khoai lang và bí ngô nên tự nhiên sẽ không có ai đến trộm những thứ tầm thường này.

Bạch lão nhị, Bạch lão tam và Bạch San San có tổng cộng ba mẫu đất. Bạch lão tam đang trong quân đội, quá bận rộn, Bạch San San thì bận học tập, chỉ có mình Bạch lão nhị rảnh rỗi, căn bản không thể lo liệu được hết tất cả. Bạch lão đại cắt đứt quan hệ với Bạch San San nhưng không cắt đứt quan hệ với Bạch lão nhị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì vậy, khi Bạch lão nhị đang dắt bò cày ruộng, Bạch lão đại đã đến giúp cậu ta.

Bởi vì hiện tại trời không mưa, trong ruộng không có nước nhưng cũng không vì vậy mà bị khô, đất rất mượt và mịn, khi lật đất có thể nhìn thấy những con chạch và lươn bên trong, Bạch lão nhị dùng tay trực tiếp bắt lấy mấy con chạch và lươn bỏ vào sọt để sau này có thể bán cho Lý Trình Trình.

Bên chỗ của Lý Trình Trình cũng có không ít lươn và chạch, vì nhà nào cũng phải cày ruộng, mà cày ruộng thì có thể nhặt được những thứ này. Lý Trình Trình cũng nhắc nhở mọi người không được bắt g.i.ế.c hết, kẻo về sau không còn lươn và chạch để bắt.

Mọi người không phải kẻ ngốc, sau lời nhắc nhở của cô, họ đều hiểu đạo lý không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước, làm được điều này, tương lai họ sẽ có nguồn thu nhập ổn định!

Khi người dân trồng lúa cần ươm giống và cấy mạ, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn trực tiếp trồng khoai lang và bí ngô sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên khoai lang cũng cần ươm cây non. Trước tiên, Bạch Đại Sơn lồng một mảnh đất cao ở bên cạnh, sau đó chôn toàn bộ khoai lang vào, dùng rơm rạ che phủ lên trên, đợi đến khi khoai mọc mầm và mọc dây thì có thể xén ra trồng.

Khi trồng bí ngô, Lý Hiểu Quân và Lý Hiểu Đồng cùng đến giúp đỡ, hai đứa trẻ chịu trách nhiệm bỏ hạt vào hố, mỗi hố ba hạt.

Vì vẫn chưa biết tên cậu bé và cũng không có thông tin gì về cha mẹ cậu từ Cục Công an nên Lý Trình Trình đã đặt cho cậu một cái tên là Lý Hiểu Quân.

Không có tin tức gì về cha mẹ, Lý Trình Trình còn không thể đổi tên cho cậu chứ đừng nói đến chuyện nhập vào hộ khẩu, vì vậy cô đặt cho cậu một cái tên ngẫu nhiên để có thể gọi hàng ngày.

Lý Trình Trình phụ trách đào hố phía trước, dùng bình rượu chọc một lỗ lớn xuống đất, hai đứa nhỏ chịu trách nhiệm gieo hạt, Bạch Đại Sơn đi sau cùng phụ trách lấp đất và bón phân tro thực vật trong hố.

Tuy hiện tại đã có nhà máy sản xuất phân bón hóa học, nhà máy cũng có bán ra, nhưng số lượng phân bón có hạn, không phải ai cũng có được. Hơn nữa, gia đình họ trồng ngũ cốc thô, nếu dùng phân bón hóa học thì quá xa xỉ nên họ chỉ dùng một ít tro thực vật và phân hữu cơ để bón thôi.

Khoai lang và bí ngô có thể trồng bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu, họ không đòi hỏi số lượng quá nhiều.

Lý Hiểu Quân và Lý Hiểu Đồng cùng chịu trách nhiệm gieo hạt giống, xong kết quả lại lao vào đánh nhau. Tất nhiên là em gái Lý Hiểu Đồng đơn phương hạ nốc ao Lý Hiểu Quân.

Cô bé nắm lấy bùn trên mặt đất và ném nó vào Lý Hiểu Quân.

 
Bình Luận (0)
Comment