Lý Trình Trình kéo cô bé ra, đánh nhẹ vào m.ô.n.g cô bé một cái: "Lý Hiểu Đồng, em đang làm cái gì vậy hả? Nếu em nghịch ngợm như vậy, cha em sẽ nghĩ chúng ta đã dạy hư em, đến lúc đó không cho em ở cùng chúng ta nữa, muốn mang em đi thì phải làm sao bây giờ?"
Lý Hiểu Đồng nghịch ngợm lè lưỡi: "Anh trai đánh em."
"Lý Hiểu Quân, em đánh Hiểu Đồng sao?" Lý Trình Trình nhìn Lý Hiểu Quân, nghiêm túc hỏi, nếu thật sự có tật xấu như vậy thì cần phải sớm khắc phục. Nếu không, đợi tới lúc đến trường mà cậu bé bắt nạt các bạn nữ trong lớp thì cho dù cậu không phải là lưu manh thì người khác cũng sẽ không tha cho cậu.
Lý Hiểu Quân lắc đầu, cậu bé không làm vậy, đều là do Lý Hiểu Đồng hãm hại cậu.
Lý Hiểu Đồng thực sự quá nghịch ngợm.
"Lý Hiểu Quân, Lý Hiểu Đồng, hai đứa đều biết rất rõ hai đứa không phải anh em, cả hai đều có gia đình riêng của mình, có thể gặp nhau và ở nhà chị cũng là nhờ duyên phận. Đợi khi có tin tức về cha mẹ của Hiểu Quân, Hiểu Quân sẽ phải về nhà. Thật ra, thời gian chúng ta ở bên nhau rất ngắn ngủi, vậy nên chị rất mong các em có thể hòa hợp và trân trọng từng phút từng giây được ở bên nhau. Sau này, các em sẽ phải vừa đi học vừa đi làm, trưởng thành sẽ phải kết hôn và sinh con, khó mà chắc chắn được sau này có thể gặp lại nhau hay không."
Lý Hiểu Đồng đã năm tuổi, mặc dù không biết nhiều nhưng khi nghe Lý Trình Trình nói tương lai có thể sẽ không được gặp Lý Hiểu Quân, cô bé liền ôm lấy Lý Hiểu Quân mà khóc: "Anh Hiểu Quân, em không rời xa anh đâu, em muốn sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau cơ."
"Vậy thì em chỉ có thể đi theo anh Hiểu Quân của em về nhà, sau đó hỏi xem cha mẹ của anh Hiểu Quân có sẵn lòng nuôi em hay không. Nếu có, vậy em có thể làm em gái của anh Hiểu Quân cả đời rồi." Nhìn hai đứa nhỏ, một đứa chín tuổi, một đứa năm tôi, Lý Trình Trình không nghĩ gì nhiều.
Trẻ con là trẻ con, cô sẽ không dùng cách nhìn của người lớn để đặt lên mấy đứa nhỏ.
Nghe vậy, Lý Hiểu Đồng do dự, cô bé luyến tiếc anh Hiểu Quân, nhưng cô bé càng luyến tiếc mẹ Trình Trình hơn. Nếu như vậy thì cô bé sẽ không rời đi với anh Hiểu Quân, ở lại với mẹ Trình Trình vẫn hơn.
Tính tình của trẻ con chính là như vậy, giây trước khóc giây sau liền cười, hai đứa nhỏ lại tiếp tục đi gieo hạt bí.
Cùng ngày, sau khi Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn giao rau và thủy sản đến cửa hàng thực phẩm tươi sống, họ đến trạm giống để mua hạt giống, mùa xuân đã bắt đầu, họ muốn trồng rau trong sân, rau mình tự trồng vừa ngon vừa sạch, lại hợp vệ sinh.
"Vợ ơi, em muốn mua hạt giống gì?" Bạch Đại Sơn nhìn hạt giống không tên trên kệ hỏi.
"Dưa chuột, cà chua, cà tím, ớt, rau dền, mướp đắng, xơ mướp, dưa hấu, bí đao, các loại đậu, dâu tây, bắp cải, rau muống, ngô, dưa đỏ, đậu lăng, xà lách, tỏi tây... Mỗi loại lấy một ít! Năm nay trồng không hết thì có thể để dành vào năm sau trồng, đúng không?" Thời đại này rau củ ít giống, nhưng hạt giống rau củ có thể lưu giữ lại, để sau này trồng, không giống như hạt giống đời trước, con người dùng công nghệ để sản xuất, hạt giống chỉ được gieo một vụ, không thể để đến vụ thứ hai. Nếu muốn tiếp tục trồng thì sẽ phải mua hạt giống mới.
Ở trạm giống có sẵn thứ gì, Lý Trình Trình đều mua thứ đó, cuối cùng mua mấy chục loại hạt giống rau, tiêu mất mấy đồng tiền.
Có điều, số tiền này trong mắt Lý Trình Trình không đáng là bao nhiêu, nếu thật sự trồng nhiều rau như vậy thì còn không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
Chỉ khi cửa hàng thực phẩm tươi sống có nhiều loại rau thì mới thu hút được khách hàng quay lại, mọi người đều chán ăn mãi một loại rau, cứ chỉ bán một loại thì ai sẽ đến mua chứ? Chỉ khi thỉnh thoảng xuất hiện các giống mới thì mới có thể chiếm được cảm tình của khách hàng, khiến họ quay lại cửa hàng.
Sau khi trở về nhà, Lý Trình Trình ôm Lý Hiểu Đồng xuống xe ba bánh, Lý Hiểu Quân giờ đã cao, chân dài, nên để cậu bé tự mình xuống.
Lý Trình Trình đưa cho hai đứa trẻ hai viên kẹo trái cây, bảo chúng sang một bên chơi, không quấy rầy bọn họ trồng rau, Lý Trình Trình còn dặn Lý Hiểu Quân nhớ giờ nấu cơm.
Con người ta mới ba tuổi đã biết giúp đỡ gia đình, Lý Hiểu Quân hiện đã chín tuổi, cũng nên học làm một số việc, không cần giỏi, chỉ cần biết làm là được. Như vậy, kể cả sau này cậu bé có ở một mình thì cũng có thể tự chăm sóc bản thân chu đáo.
Bạch Đại Sơn đi xử lý đất trong sân, trước tiên anh nhổ từng cây rau cũ hoặc già lên và đặt chúng dưới mái hiên.
Tuy rau già rồi, người không ăn được nhưng vẫn có thể cắt nhỏ cho gà ăn.
Sau đó, anh dùng cuốc, cuốc từng mảng cỏ lên, giũ cỏ cho rơi hết đất rồi ném vào chuồng gà cho gà ăn.
Tuy năm ngoái gia đình nuôi hai mươi sáu con gà, cuối năm họ làm bộ bán đi hai mươi con gà, nhưng bây giờ người ta mang gà tới bán nên họ cùng nhau nuôi. Hiện tại đã có bảy mươi con gà trong sân của họ, số lượng thực sự rất lớn.
Mỗi ngày anh đều giao năm con gà mái già đến cửa hàng thực phẩm tươi sống, bởi vậy nên số gà trong nhà thật ra tiêu hao rất nhanh, thế nên gần đây Lý Trình Trình không còn bán trứng gà do gà nhà mình đẻ nữa mà giữ lại để ấp gà con.
Trứng được giao đến cửa hàng thực phẩm tươi sống đều là trứng do thôn dân bán.
Toàn bộ bồ câu trước đây được nhốt trong phòng để đồ linh tinh đều được Lý Trình Trình chuyển đến hang động. Hiện tại trong hang động dài khoảng hai kilomet đó đã có rất nhiều chim trĩ và chim bồ câu, tất cả đều bị bắt trước Tết Nguyên đán, sau đó lại sinh sôi nảy nở trong sơn động.
Lý Trình Trình rất không thích ăn những thứ này, lúc trước là do cuộc sống bức bách, không ăn không được, bây giờ ở nhà nuôi gà, có gà để ăn, có trứng để ăn, cho nên gà rừng và chim bồ câu đều để lại nhân giống. Đợi khi sinh sôi nảy nở nhiều một chút thì có thể mang đến cửa hàng thực phẩm tươi sống để bán.
Lúc Lý Trình Trình đi chợ, cô gặp những người bán gà rừng và thỏ rừng khác, chỉ cần còn sống là cô sẽ mua về, bỏ vào trông hang động để nuôi, vậy nên trong tay cô có rất nhiều con vật này, số lượng càng ngày càng lớn.
Không phải tất cả rau trong sân đều quá già không thể ăn được, nếu nhổ hết thì gia đình sẽ không còn gì để ăn trong thời kỳ thiếu thốn này, vì vậy Bạch Đại Sơn không nhổ hết rau mà chỉ nhổ những cây rau cũ. Sau khi anh xử lý xong, lúc chuẩn bị gieo hạt thì hỏi: "Vợ ơi, em muốn ăn loại nào trước?"
"Dưa leo." Lý Trình Trình nói.
"Được, vậy chúng ta sẽ trồng dưa leo trước, sau đó từ từ trồng các loại rau khác." Nói rồi, Bạch Đại Sơn gieo hạt giống dưa leo lên cả mảnh đất. Hiện tại dưa leo còn chưa nảy mầm nên không cần phải vội vàng dựng giá đỡ, đợi một tháng sau làm cũng không muộn.
Gia đình bốn người sống ở đây với nhau rất vui vẻ, hòa thuận, hộ khẩu của Lý Hiểu Đồng đứng dưới tên Lý Trình Trình, căn bản không cần phải rời đi, nhưng Lý Hiểu Quân thì khác, sau này cậu bé sẽ phải rời khỏi đây, nhưng trải qua quãng thời gian thân thiết, cậu bé đã không muốn rời khỏi nơi này.
Mặc dù cuộc sống ở quê nhà ban đầu của cậu bé không vất vả, khá thoải mái nhưng nó không thú vị như ở đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
***
Thành phố Thượng Hòa, gia đình Trình Tuyết Dương.
Trình Tuyết Dương đang ngồi trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, bà đáp: "Mời vào."
Dứt lời, bà thấy thuộc hạ của mình đi tới.
Khóe miệng Trình Tuyết Dương cong lên: "Có phải bên Quý Tình có tin tức gì hay không?"