"Quý Tình tiểu thư lại gặp mặt người phụ nữ kia." Thuộc hạ báo cáo.
Trong mắt Trình Tuyết Dương hiện lên tia tàn nhẫn: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
"Tôi đã đưa bọn họ xuống tầng hầm." Thuộc hạ nói.
Trình Tuyết Dương đứng dậy, xắn tay áo, lạnh lùng nói: "Đưa tôi qua đó, tôi muốn xem xem rốt cuộc Quý Tình đang làm trò quỷ gì?"
Trình Tuyết Dương đi theo thuộc hạ xuống tầng hầm, nhìn thấy Quý Tình và một người phụ nữ trung niên bị trói lại với nhau, trong lòng bà thoáng qua một tia thất vọng đối với Quý Tình. Gia đình họ chưa bao giờ đối xử tệ với Quý Tình, nhưng Quý Tình lại có quan hệ thân thiết với người của Hà Uyển Xuân.
Chẳng lẽ cô ấy thực sự không biết về mâu thuẫn giữa bà cô ta và Hà Uyển Xuân sao?
Hà Uyển Xuân từng suýt cướp mất ông nội cô ta, thiếu chút nữa thì hại bà nội cô ta, nếu không phải bà nội cô ta thông minh, nửa đường tìm được cơ hội trốn thoát thì liệu cô ta có nghĩ mình còn có bà nội này không?
Trình Tuyết Dương lấy con d.a.o từ trong tay thuộc hạ, từng bước một đi về phía Quý Tình, Quý Tình bị trói tay chân, dáng vẻ sợ hãi giống hệt như giòi bọ, vặn vẹo lui về phía sau cầu xin: "Bà nội, con là Tiểu Tình, bà nội, con là Tiểu Tình, tại sao bà lại làm như vậy với con, tại sao..."
Quý Tình lui tới vách tường thì không thể lùi thêm được nữa, Trình Tuyết Dương ngồi xổm xuống, ấn con d.a.o găm vào má phải của cô ta, cọ xát với da mặt: "Đương nhiên ta biết con là cháu gái Tiểu Tình của ta, nhưng đáng tiếc, cô lại không biết ta là bà nội của cô, hay nói cách khác trong lòng cô không hề có bà nội là ta đây, phải không?"
Người phụ nữ bên cạnh sợ hãi hét lên: "Mụ già lừa đảo, đừng có chạm vào người con gái tôi, bà không được làm tổn thương con gái tôi ..."
Thuộc hạ nghe vậy thì giơ chân đá bà ta ngã xuống đất. Thế mà dám gọi chủ nhân của hắn là mụ già lừa đảo?
Chủ nhân của hắn chính là tam tiểu thư của Trình gia, là lão phu nhân của Quý gia đó!
Quý Tình nghe được lời này thì sững sờ, cả người cứng ngắc, cô ta không phải con gái của Phong Tranh, mà là con gái của bà lão này? Nếu như vậy, cô ta còn là thiên kim của Quý gia sao? Chẳng lẽ cha cô ta đã sinh ra cô ta và bà già này sao?
Cha cô yêu mẹ cô như vậy, mẹ cô lại xinh đẹp như thế, không thể nào cha cô lại bị một ả gái già này hấp dẫn mù quáng như vậy được!
Nhưng nếu như vậy...
Căn bản cô ta không phải là thiên kim tiểu thư của Quý gia đúng không?
Trình Tuyết Dương đi tới trước mặt người phụ nữ, đưa tay nhéo cằm bà ta, khiến bà ta không thể không nhìn mình: "Bà nói cái gì vậy? Cháu gái tôi là con gái của bà? Tôi khi nào lại có một cô con dâu xấu xí như bà vậy? Tại sao tôi lại không biết?"
Bà không tin con trai cả của mình lại yêu một bà già như vậy, huống chi con trai cả và con dâu cả có quan hệ rất tốt. Hơn nữa, năm đó dưới áp lực của gia tộc, con trai cả vẫn nhất quyết muốn cưới con dâu cả.
"Chỉ cần bà thả Tiểu Tình đi, tôi sẽ nói cho bà biết chân tướng." Người phụ nữ cố chịu đựng cơn đau ở nơi cằm bị nắm chắt truyền đến, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy mạng của Tiểu Tình. Dù sao thì tôi cũng rất quý trọng mạng sống. Nhưng nếu bà dám giấu diếm điều gì thì từ nay về sau, bà và Tiểu Tình đừng hòng thấy ánh nắng mặt trời, hai người cứ sống trong tầng hầm tối tăm này cho đến hết đời đi." Tuy trên mặt Trình Tuyết Dương không có biểu cảm gì, nhưng trong con ngươi vừa lộ rõ vẻ tàn nhẫn, vừa không giấu vẻ khinh thường.
Người phụ nữ sợ hãi liên tục gật đầu: "Tiểu Tình là con gái của tôi, năm đó tôi đã tráo đổi đứa trẻ, đổi Tiểu Tình tới nhà bà, vì tôi biết nhà bà giàu có, tôi muốn Tiểu Tình có một cuộc sống tốt đẹp, muốn Tiểu Tình có cơ hội được đi học, muốn Tiểu Tình có thể trở thành một người mạnh mẽ..."
"Cho nên bà mang cháu gái thật của tôi đổi đi rồi?" Trình Tuyết Dương đưa tay xuống, trực tiếp giữ cổ người phụ nữ, lực tay không ngừng tăng lên, rất nhanh, người phụ nữ đã cảm thấy khản cổ, mặt đỏ gay gắt.
Quý Tình điên cuồng lắc đầu, không phải như vậy, không phải như vậy.
Làm sao cô ta có thể không phải là con cháu của Quý gia được?
Nếu cô ta không phải là con cháu của Quý gia, sau này cô ta sẽ không thể tận hưởng cuộc sống tốt đẹp như vậy nữa, cô ta sẽ mất đi tất cả những gì mình đang có hiện tại.
Không!
Không thể như thế được!
Người phụ nữ cũng điên cuồng lắc đầu, giãy giụa: "Không phải tôi muốn tráo đổi, không phải tôi chủ động muốn đổi, mà là do người phụ nữ nằm ở giường bên cạnh tôi. Cô ta không ngừng nói với tôi là nhà bà giàu có cỡ nào, sau đó tôi đã động tâm. Thật ra lúc đầu tôi cũng không có ý nghĩ như vậy, đều là do người phụ nữ đó xúi giục..."
"Vậy đứa trẻ bị bà đổi giờ đang ở đâu?" Trình Tuyết Dương nghiến răng nghiến lợi, khó trách bà luôn cảm thấy Quý Tình có điểm không thích hợp, hóa ra sự kỳ lạ này là do Quý Tình thực sự không phải là người của Quý gia hay Trình gia, mà cô ta là một đứa con hoang.
Mặc dù bà cảm thấy có điều gì đó ở Quý Tình không đúng lắm, nhưng bà không vì vậy mà đối xử khác biệt với cô ta. Bà bồi dưỡng cô ta như cách bà bồi dưỡng Quý Khiết, bởi vì bà không muốn để lại bóng ma tâm lý cho những đứa trẻ nhà mình, càng không muốn đứa trẻ trở thành những người không khỏe mạnh về mặt tinh thần.
Nhưng bây giờ bà mới biết, bà đối xử tốt với cô ta là hoàn toàn không đáng. Bà đối tốt với con gái của kẻ xấu trong khi cháu gái của chính bà lại đang phải chịu khổ ở bên ngoài, cũng không biết cô ấy có còn sống hay không.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người phụ nữ run rẩy lắc đầu: "Tôi không biết. Khi tỉnh dậy, đứa trẻ đã không còn ở bên tôi nữa, vì đó không phải là con tôi nên tôi không quan tâm, cũng không để ý đến nó. Sau khi xác nhận con gái của tôi được nhà bà đưa về, tôi không quan tâm đến những thứ này nữa. Tôi đến tìm Tiểu Tình cũng chỉ vì nhà tôi đã nghèo đến mức không còn gì để ăn nữa..."
Bà đổi con gái mình đến Quý gia mới khiến con gái có thể sống tốt nhiều năm như vậy, hiện tại bà muốn con gái báo đáp bà, chỉ là bà không ngờ sẽ bị người nhà họ Quý phát hiện.
Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì lúc đó bà đã cẩn thận hơn rồi, như vậy đã có thể để Tiểu Tình kiếm thêm được nhiều cái tốt.
"Bà nói dối." Trình Tuyết Dương chán ghét buông lỏng tay khiến người phụ nữ ngã xuống đất, sau đó đứng dậy một lát mới nói với thuộc hạ: "Người này không nói đúng sự thật, báo cảnh sát đi, để họ điều tra chuyện này."
"Bà ơi, không được..." Quý Tình hét to, nhưng Trình Tuyết Dương đã quay người bỏ đi, chỉ để lại một bóng dáng kiên quyết.
Không được báo cáo cảnh sát!
Một khi báo cảnh sát, những chuyện này sẽ được công khai, lúc đó mọi người sẽ biết cô ta không phải cháu gái bảo bối của Quý gia, như vậy thì sau này ai sẽ quan tâm đến cô ta chứ?
Người phụ nữ tiến đến bên cạnh Quý Tình, muốn vươn tay ôm lấy cô ta, nhưng tay chân đều bị trói, bà ta không thể thực hiện động tác đó được. Quý Tình chán ghét nhìn thoáng qua người phụ nữ, không nói bất cứ điều gì, lùi lại một chút, tránh xa bà ta.
Lẽ ra cô ta không nên để ý đến người phụ nữ này ngay từ đầu, không ngờ bà ta lại tiếp cận cô ta là có mục đích.
Ở bên ngoài, Trình Tuyết Dương nói với thuộc hạ: "Không phải lúc trước cậu nói người phụ nữ đó từng gặp riêng Hà Uyển Xuân sao? Nhưng vừa rồi bà ta chưa từng đề cập đến bất cứ điều gì về Hà Uyển Xuân. Xem ra Hà Uyển Xuân đã cho bà ta đủ lợi ích cho nên bà ta mới ngậm miệng chặt như thế. Nếu đã như vậy, hãy dùng gia đình bà ta làm điểm yếu, bắt hết tất cả các thành viên trong gia đình bà ta về đây. Để tôi xem rốt cuộc miệng bà ta có thể cứng đến thế nào?"
"Không phải báo cảnh sát sao?" Thuộc hạ hỏi.