"Tôi muốn trả thù nhưng không phải bây giờ. Chúng ôm cháu gái tôi đi, để chúng tôi nuôi nấng con cháu nhà người khác nhiều năm như vậy, đầu tư biết bao công sức và tiền bạc vào đứa trẻ đó, để cháu gái tôi lưu lạc chịu khổ bên ngoài bao năm như vậy, tôi không đòi lại chút lợi ích thì chẳng phải thiệt thân rồi sao?" Trình Tuyết Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đầu tiên là cháu trai út mất tích, giờ lại hay tin cháu gái cũng không phải cháu ruột của mình, nếu không phải lúc còn trẻ đã trải qua nhiều chuyện thì có lẽ bây giờ bà ấy sẽ không tiếp nhận được sự thật này.
"Vâng!" Thuộc hạ hiểu ý của Trình Tuyết Dương.
Nếu bây giờ báo cảnh sát thì quá hời cho bọn chúng rồi, phải để chúng chịu khổ một chút.
Sau khi thuộc hạ của Trình Tuyết Dương bắt giữ cả gia đình của người phụ nữ kia thì bà ta mới không chịu được nữa mà khai ra Hà Uyển Xuân. Dưới áp lực của nhà họ Trình và nhà họ Quý, chẳng mấy chốc mà Hà Uyển Xuân đã bị bắt về quy án.
Hà Uyên Xuân liên tục đòi gặp Trình Tuyết Dương nhưng bị bà ấy từ chối, bà ấy không phải là người mà loài mèo loài chó nào muốn gặp là cũng gặp được!
Với cả bà ấy cũng đoán được Hà Uyển Xuân muốn nói gì với mình, nhưng cháu gái ruột của mình bị người ta bế đi rồi nuôi nấng bao năm như vậy thì ai mà không tức đến hộc m.á.u cơ chứ?
Hà Uyển Xuân có thể có điều gì hay để nói đây?
Trình Tuyết Dương vẫn luôn từ chối yêu cầu gặp mặt của Hà Uyển Xuân, không đến gặp cũng không giảng hoà, dù nhà họ Hà và nhà chồng Hà Uyển Xuân có nói gì, có cầu xin ra sao thì bà ấy cũng không thèm để tâm, thậm chí bà ấy còn để nhà họ Trình tạo áp lực, nếu ai dám cầu xin điều gì thay Hà Uyển Xuân thì đừng trách nhà họ Trình không khách sáo.
Kết quả là không còn ai cầu xin thay cho Hà Uyển Xuân nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hà Uyển Xuân là loại người như thế nào thì người nhà họ Hà và nhà chồng của bà ta cũng là loại người như vậy, đều là một đám tư lợi, làm gì có kẻ nào dám đắc tội với nhà họ Trình vì bà ta cơ chứ?
Cuối cùng vì không chịu đựng được nữa nên Hà Uyển Xuân khai ra người ngấm ngầm đứng sau giúp đỡ bà ta. Kẻ đó là Lý Minh Sơn. Lý Minh Sơn vốn là người ở của nhà họ Hà, ông ta ái mộ cô chủ Hà Uyển Xuân của nhà họ Hà đã lâu, thế nên dĩ nhiên là Hà Uyển Xuân muốn ông ta làm gì thì ông ta sẽ làm chuyện đó.
Hà Uyển Xuân đưa cho ông ta một bé gái, bảo ông ta đưa cô bé về quê nuôi nấng, không cần phải đối xử tốt với cô bé, chỉ cần không để cô bé đói c.h.ế.t là được.
Biết cháu gái bé bỏng của mình đang sống ở quê nhà của Lý Minh Sơn, Trình Tuyết Dương lập tức cho người đi báo cảnh sát ở quê nhà của ông ta. Sau đó vì hành động đồng phạm của mình nên Lý Minh Sơn đã bị bắt về quy án, gây náo động không nhỏ đến toàn bộ thôn An Cư.
Lý Minh Sơn vẫn luôn sinh sống ở thôn An Cư, rất ít khi ra khỏi thôn thì có thể phạm tội gì được cơ chứ? Có người hoài nghi liệu có phải lúc còn trẻ ông ta ra tay với ai ở ngoài thôn hay không vì lúc còn trẻ ông ta vốn không phải loại người tốt đẹp gì!
Ỷ vào việc nhà mình lắm tiền nhiều của mà không coi người khác ra gì, vừa mắt cô gái nào trong thôn là bắt về làm nhục, tưởng rằng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn là đã tài giỏi lắm!
Nếu không phải vì gia đình giàu có nên mọi người không tìm được chứng cứ chứng minh tội ác của Lý Minh Sơn thì ông ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy sao?
Lý Trình Trình cũng khá bất ngờ về chuyện của Lý Minh Sơn nhưng cô không đi dò hỏi mấy chuyện này vì cô không để tâm đến chuyện của nhà họ Lý, nếu không phải người trong thôn truyền miệng nhau rồi đến tai cô thì cô cũng không biết.
Lý Trình Trình bắt được một con ngỗng trắng rất to trong hang động thì đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh xử lý qua đi, tối chúng mình hầm thịt ngỗng vào nồi sắt rồi ăn nhé."
Cô không nói ra cụm từ "chúc mừng một chút" vì tất cả những chuyện này đều chỉ tồn tại trong ký ức của cô, tất cả mọi người đều không biết, chỉ có mình cô biết chuyện Lý Minh Sơn bị bắt, chẳng phải chuyện này cũng đáng ăn mừng một chút sao?
Không biết Ngô Tú Châu sống ở thôn nào, bà ta cũng tiếp tay hại c.h.ế.t Trình Tuyết Dương. Nếu bà ta cũng bị trừng trị thì mới hả hê lòng người chứ!
Chỉ là sau khi thế giới được tổ chức lại thì Trình Tuyết Dương không còn tồn tại, thế nên dĩ nhiên là Ngô Tú Châu sẽ không thể hạ độc Trình Tuyết Dương được nữa, vậy là bà ta không có tội gì cả.
Bạch Đại Sơn không hiểu lí do Lý Trình Trình muốn ăn thịt ngỗng hầm trong nồi sắt nhưng hiện giờ gia đình cũng có điều kiện rồi, sao anh lại bạc đãi vợ mình được?
Muốn ăn gì thì ăn đó, ăn rồi thì nuôi lại con khác là được.
Bạch Đại Sơn không vào được hang động của Lý Trình Trình nên anh không biết trong hang động của cô có những món đồ gì, nhưng Bạch Đại Sơn cũng không tò mò lắm, chỉ cần vợ vẫn ở bên anh là được, quan tâm gì đến việc vợ mình là thần tiên hay là yêu quái, dù thế nào thì vợ vẫn là vợ anh, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.
Đến đêm, sau khi đun xong nồi thịt ngỗng hầm, Lý Trình Trình múc ra một bát to rồi cho vào làn, dùng vải che lại rồi mang qua cho Lăng Nhược Tuyết. Chỉ còn ba tháng nữa là Lăng Nhược Tuyết thi đại học rồi, khoảng thời gian này phải bổ sung dinh dưỡng và chăm sóc cơ thể thật tốt.
Mẹ Lăng thấy Lăng Nhược Tuyết bưng bát thịt ngỗng thơm lừng trở về thì thấy hơi khó hiểu: "Tại sao bây giờ Lý Trình Trình đối xử với con tốt thế? Cái cô Lý An An đó là chị gái ruột của cô ta đấy, có thịt ngỗng sao không biếu chị gái mà đem cho người ngoài làm gì?"
"Đấy là loại chị gái gì vậy ạ? Có chị gái nào mà đi cướp chồng chưa cưới của em gái không?" Lăng Nhược Tuyết đặt bát thịt ngỗng lên bàn rồi trợn ngược mắt: "Trông con xinh xắn nên cô ấy thích con thôi mà, không được à?"
"Người ta đối xử tốt với con thì mẹ nói gì được? Chỉ là mẹ thấy lạ chút thôi mà!" Mẹ Lăng quở trách, dĩ nhiên là bà ta cũng không ngốc đến mức đi khoe chuyện này với người nhà họ Lý.
"Nhà họ Lý cắt đứt quan hệ với Lý Trình Trình rồi, họ không cần cô ấy nữa thì cô ấy không mang thịt ngỗng sang cho Lý An An là chuyện bình thường mà." Lăng Nhược Tuyết nói tiếp: "Lý Trình Trình không có ba mẹ chồng, lại không có sự hỗ trợ của nhà ngoại nên là mẹ ơi, nếu sau này có gặp cô ấy thì mẹ giúp đỡ cô ấy nhiều hơn một chút nhé."
"Biết rồi, không cần con phải nói." Mẹ Lăng Nhược Tuyết đáp lời.
Lý Trình Trình đối xử rất tốt với Lăng Nhược Tuyết nên mẹ Lăng cũng rất thích cô.
Trước kia cũng có không ít người nịnh bợ Lăng Nhược Tuyết nhưng người nào thật lòng thật dạ, kẻ nào gian dối giả vờ, bà ấy liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Thế nên bà cũng nhìn ra Lý Trình Trình thành tâm với con gái mình, mặc dù ngoài mặt trông hai người có vẻ không hoà hợp về lời ăn tiếng nói nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn lao gì cả.
Lý Trình Trình về đến nhà, một nhà bốn người cùng nhau ngồi ăn thịt ngỗng hầm, chỉ ăn con ngỗng hầm lớn hầm trong một cái nồi tráng men, bên trong không cho thêm rau cỏ gì cả. Bạch Đại Sơn còn xào thêm hai loại rau chay, một đĩa là tề thái xào, một đĩa là rau ngò trộn, còn có một bát cải trắng súp trứng chim.
Một con ngỗng có hai cái đùi rất lớn, mặc dù Lý Trình Trình rất muốn ăn đùi ngỗng nhưng cô vẫn gắp hai cái đùi cho Lý Hiểu Đồng và Lý Hiểu Quân, còn mình thì ăn chân ngỗng. Lý Hiểu Quân thấy vậy thì gắp đùi ngỗng vào bát Lý Trình Trình rồi gắp cái chân ngỗng trong bát Lý Trình Trình sang bát mình.
"Cảm ơn Hiểu Quân, Hiểu Quân hiểu chuyện quá." Lý Trình Trình vui vẻ nói.
Còn gì vui hơn chuyện một đứa trẻ biết bày tỏ lòng biết ơn?
Lý Hiểu Đồng thấy thế thì vội vàng gắp đùi ngỗng cho Bạch Đại Sơn, bây giờ Bạch Đại Sơn là ba cô bé nên dĩ nhiên là cô bé phải đối xử tốt với ba mình rồi.
Bạch Đại Sơn thấy vậy thì cũng thoáng cảm động, sau đó gắp cho Lý Hiểu Đồng và Lý Hiểu Quân mỗi người một cái mề ngỗng. Mề ngỗng ăn rất giòn, lại còn ngon nữa.
Còn về đùi ngỗng thì vì đây là lần đầu tụi nhỏ bày tỏ lòng hiếu thuận nên hai người sẽ không gắp trả lại cho hai bạn nhỏ.