Quý Hạc Minh không nói gì thêm, đương nhiên cấp dưới cũng sẽ không nói gì, vì thế nơi này nhanh chóng chỉ còn một mình Lý An An.
Nghĩ tới gì đó, Lý An An vội vàng đuổi theo, hô lên với bóng lưng Trình Tuyết Dương: "Bà nội, vậy đến khi nào cháu mới đổi tên, bao giờ mới vào gia phả?"
Nhà dưới nông thôn bọn họ còn có gia phả, nhà có tiền càng nên có, thậm chí còn coi trọng những thứ này hơn ở nông thôn.
"Căn nhà này được đăng ký bằng tên cháu, cháu đi học cũng dùng tên này, nếu như bây giờ cháu đổi tên, sau này sẽ có một mớ chuyện phiền phức, đến lúc đó ảnh hưởng tới việc cháu thi đại học nên không đổi tên nữa. Làm vậy tốt cho cháu." Trình Tuyết Dương quay đầu lại nói với Lý An An, nói xong, bà ấy dẫn Quý Hạc Minh và cấp dưới rời đi.
Lý An An nắm chặt chìa khóa nhà, trong lòng không cam tâm, cô ta còn tưởng nhà họ Quý sẽ sắp xếp cho cô ta nhà kiểu Tây hoặc biệt thự, không ngờ tới chỉ là một căn nhà dân hết sức bình thường, cũng không biết có đáng giá vài trăm tệ không.
Những cháu trai, cháu gái khác của nhà họ Quý đều sống sung sướng nhiều năm như thế, bây giờ, không dễ dàng gì cô ta mới quay trở về ngôi nhà thực sự của mình nhưng họ lại đối xử với cô như vậy, điều này rất không công bằng.
Lý An An bĩu môi, tiu nghỉu vào sân, vừa đóng cửa lại, cô ta đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta mất kiên nhẫn mở cửa ra, thấy Vệ Phi đứng bên ngoài thì hơi ngạc nhiên, đây không phải người vừa nhìn thấy ngoài khách sạn quốc doanh sao?
"Đồng chí này, nếu như tôi nhớ không nhầm, vừa rồi không phải đồng chí ở khách sạn quốc doanh sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào anh theo dõi tôi à?" Mặt Lý An An lạnh tanh không cảm xúc nhìn Vệ Phi.
Vệ Phi vội cười nói: "Sao thế được? Thực ra nhà tôi cũng ở gần đây, tôi biết cô là Lý An An, em gái ruột Quý Vinh vừa được nhận về, nghĩ tới tôi với Quý Vinh có quan hệ tốt nên tôi vội đi mua quà gặp mặt qua đây thăm hỏi, làm quen với cô, sau này cô có thể theo anh Vinh ra ngoài chơi với mọi người."
Lý An An thực sự không ngờ người đàn ông trước mặt này lại là bạn của anh cả, cô đang lo lắng không có cơ hội bước vào thế giới của các anh các chị, nếu như quen biết bạn anh cả, chẳng phải sau này có thể đi vào thế giới của anh chị, để anh chị thích cô ta, chấp nhận cô ta rồi sao?
"Cảm ơn anh." Lý An An đưa tay nhận quà trong tay hắn, cảm giác rất nặng, chắc là có không ít đồ tốt: "Nhà tôi còn chưa dọn dẹp xong, nên hôm nay không mời anh vào, đợi lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ mời anh vào nhà uống trà, trò chuyện."
"An An, bên cô có cần giúp đỡ gì không? Bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì làm, có thể giúp cô." Vệ Phi đứng bên cửa, tràn đầy chờ mong nhìn Lý An An.
Bản thân có thể có ngày lành tháng tốt muốn gì được nấy hay không còn phải dựa vào Lý An An trước mặt này.
Đợi đến khi ở cùng Lý An An rồi, hắn có thể để Lý An An giao căn nhà này cho hắn, hắn sẽ cho cha mẹ hắn chuyển tới ở, đến giờ ba mẹ hắn vẫn còn ở trong phòng cho người giúp việc của nhà họ Lâm, cực kỳ bất tiện.
"Vậy làm phiền anh rồi." Lý An An do dự một lát rồi cho vào, đúng lúc cô ta chẳng muốn làm gì, chỉ chờ người khác hầu hạ: "Anh tên gì?"
"Vệ Phi, Vệ trong vệ sinh, phi là bay lượn." Bước đầu thành công, Vệ Phi vui sướng không thôi.
Quả nhiên như Lâm Lệ Liên nói, Lý An An này rất dễ móc nối, có điều đấy cũng là do cô ta không được nuôi lớn cạnh Trình Tuyết Dương, nếu như lớn lên bên Trình Tuyết Dương thì sẽ không ngu ngốc đến vậy.
Căn nhà này do Trình Tuyết Dương giao cho cấp dưới mua hai ngày qua, chỉ dọn dẹp qua loa một chút, muốn ở thì phải dọn dẹp cẩn thận lại, Vệ Phi vừa nghiêm túc vừa chăm chỉ, không sợ mệt, không sợ bẩn, khiến Lý An An có ấn tượng rất tốt.
Dọn dẹp trong nhà xong xuôi, Vệ Phi trông mong nhìn Lý An An: "Cô Lý, hôm nay tôi giúp cô nhiều chuyện như vậy, cô định báo đáp tôi thế nào đây?"
"Tối nay mời anh ăn cơm nhé, được không?" Vừa hay tối nay lúc ăn cơm cô gói một ít đồ ngon mang về cho Vệ Phi, vậy là khỏi cần tốn tiền của mình.
"Có thể." Vệ Phi tỏ vẻ cực kỳ hài lòng: "Vậy cô chủ An An định mấy giờ mời tôi ăn cơm đây?"
Một tiếng cô chủ An An khiến lòng hư vinh của Lý An An bùng nổ, cô ta không nhịn được vênh mặt lên, trong lòng kiêu ngạo không thôi: "Không phải anh ở gần đây sao? Vậy tám giờ tối nay anh đến đây được không? Tôi mời anh ăn cơm ở nhà?"
Vệ Phi cười nói: "Đương nhiên là được rồi, có thể cùng ăn tối với cô An An đây là phúc tôi cầu còn không được."
Vệ Phi dùng đôi mắt thâm tình nhìn Lý An An, khiến Lý An An ngại ngùng, cô ta nhìn quanh trong vô thức, Vệ Phi cười, nói "đến tối gặp lại" với Lý An An rồi rời đi.
Hắn không thể ở chỗ này quá lâu khiến người khác chê hắn, hắn muốn như xa như gần để cô ta cắn câu rồi chủ động theo đuổi hắn, có như vậy hắn mới có thể nhắc tới yêu cầu của mình, chỉ cần cô ta thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ chấp nhận cô ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế mới khiến cô ta cam tâm tình nguyện mà làm bất kỳ chuyện gì vì hắn.
Vệ Phi vừa đi không bao lâu, Lý An An đã lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta vội chạy qua mở cửa, nhìn thấy cấp dưới của Trình Tuyết Dương đứng ngoài cửa, cô ta vênh váo tự đắc nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Cô ta là cháu gái nhà họ Quý, đương nhiên không cần khách sáo với người hầu.
"Bà chủ bảo tôi đưa toàn bộ hành lý và cả quà gặp mặt mọi người tặng cho cô chủ An An qua đây." Cấp dưới Trình Tuyết Dương nói.
Lý Trình Trình khoanh tay, né sang một bên: "Được, mang vào trong cho tôi đi! Để trên mặt bàn ngoài phòng khách là được."
Cấp dưới chạy đi chạy lại mấy chuyến, chuyển tất cả đồ trên xe vào phòng rồi lái xe rời đi, Lý An An nhìn chiếc xe đi xa, suy nghĩ cũng bay bổng, sắp thi đại học rồi, cô ta nhất định phải về trường trung học Thần Quang thi đại học, sau này sau khi thi đại học xong, học trường gì cứ để nhà họ Quý sắp xếp cho cô ta.
Lý An An đóng cửa, đi vào phòng khách, mở quà gặp mặt mọi người tặng cô ta ra, không ngờ tới lại là những thứ bình thường như quần áo, giày dép, một thứ có giá trị như đồng hồ, radio cũng không có, thật không biết sao họ hàng nhà họ Quý lại keo kiệt đến vậy.
Chẳng lẽ người càng giàu thì càng keo kiệt sao?
Lý An An có một mình, mặc cũng chẳng hết nhiều quần áo, giày dép như thế, cô ta quyết định sau khi về trường Trung học Thần Quang sẽ bán lại những thứ đồ này, đổi thành tiền cầm trong tay cô ta mới yên tâm, mới có thể làm chuyện cô ta muốn, nếu không giữ một đống đồ vô giá trị này lại để làm gì?
Buổi tối, Lý An An cơm nước xong xuôi thì sắp đồ ăn đóng gói mang về ra đĩa, sau đó bày sẵn lên bàn, đợi Vệ Phi đến là có thể ăn cơm tối ngay.