Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 144

Lý An An không có đồng hồ, không biết bây giờ mấy giờ rồi, một mình cô ta ở chỗ đó cũng chẳng có thứ gì giải trí, cô ta ngồi bên bàn ăn đợi, đợi đến lúc tiếng gõ cửa vang lên, cô ta cũng sắp ngủ gật.

Vừa nghe thấy tiếng gõ, Lý An An vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy Vệ Phi sáng sủa hơn hẳn, mắt Lý An An cũng sáng bừng lên.

Hóa ra sau khi Vệ Phi về, bà chủ Lâm đã chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo mới, sắp xếp người tút tát lại cho hắn một lượt nên bây giờ nhìn qua, hắn như một cậu ấm con nhà giàu, thế còn không thể khiến Lý An An sáng mắt lên sao?

"Ngại quá, tôi đến muộn rồi, cô chờ lâu rồi phải không?" Nhìn thấy sự si mê trên mặt Lý An An, Vệ Phi nói càng thêm khiêm tốn: "Tôi rất coi trọng cơ hội được ăn tối cùng cô chủ An An nên mới chỉnh trang lại một lượt, vì thế nên bị trễ giờ."

"Không sao, bây giờ còn sớm." Lý An An nhường đường cho Vệ Phi đi vào, sau đó đóng cửa lại, gọi hắn tới phòng khách ăn cơm.

Thấy đồ ăn đủ sắc hương vị trên bàn, Vệ Phi không nhịn được nuốt nước miếng, hắn cố ý nịnh nọt: "Vệ Phi có tài đức gì mà lại được ăn đồ đích thân cô chủ An An chuẩn bị."

Lý An An hơi ngại: "Không phải tôi nấu đâu, tôi đóng gói từ khách sạn về."

"Khiến cô chủ An An tốn kém rồi, lần sau để tôi mời cô chủ An An ăn cơm." Sao Vệ Phi không biết đồ này đóng gói mang về từ khách sạn, hôm nay nhà họ Quý tổ chức tiệc nhận người thân cho Lý An An, có sẵn đồ ăn, Lý An An cần gì phải tiêu tiền cơ chứ?

Thấy Vệ Phi ăn cơm vô cùng lịch thiệp, Lý An An tò mò hỏi: "Vệ Phi, nhà họ Vệ các anh làm gì thế?"

"Nhà họ Vệ chúng tôi không giỏi như nhà họ Quý, so ra kém nhà họ Quý một chút, nếu như tôi chỉ là người bình thường thì đã không có cơ hội tiếp xúc với Quý Vinh, càng không chơi cùng nhóm, nhóm chúng tôi có thể chơi với nhau đã nói lên điều kiện của chúng tôi đều không kém." Bà Lâm đã nói rồi, hắn có thể lợi dụng thân phận nhà họ Lâm: "Ba tôi là bác sĩ, mẹ tôi là kế toán trong nhà máy, mặc dù không so được với ba mẹ cô nhưng tôi đã thỏa mãn rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý An An gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tốt lắm, thật đấy."

Điều kiện nhà họ Quý đúng là rất tốt nhưng họ không đối xử tốt với cô ta, chỉ mua cho cô ta căn nhà rách nát, quà tặng cũng đều là đồ bình thường, cô ta chỉ có thể tính toán cho bản thân nhiều thêm, quay về tham gia thi đại học trước, để coi chuyện sau khi thi xong rồi mới xem xem nên sắp xếp thế nào.

Nếu nhà họ Quý không thu xếp cho cô ta, vậy cô ta có thể đi tìm nhà họ Vệ không?

Nếu không phải Vệ Phi này coi trọng cô ta, sao hắn có thể vô duyên vô cớ chạy đến trước mặt cô ta, giúp cô ta nhiều chuyện như vậy?

Nghĩ tới đây, Lý An An gắp cho Vệ Phi một chút thức ăn, cô ta vốn muốn thông qua nhà họ Quý trải đường để cô ta có cuộc sống tốt đẹp, nếu như có thể nhờ nhà họ Quý mà gả cho một gã con nhà giàu, vậy cũng coi như là thực hiện được mục tiêu, dù sao thì mục đích cuối cùng đều là không cần làm gì cả, chỉ ăn uống, vui chơi, hưởng thụ cuộc sống của bà chủ nhà giàu thôi.

Hành động của Lý An An khiến trong lòng Vệ Phi mừng rỡ, hắn kích động nói: "Cảm ơn cô chủ An An, có thể ăn đồ cô chủ An An gắp cho tôi là phúc của tôi, chắc hẳn tôi là người duy nhất trên thế giới này được ăn đồ cô chủ An An tự mình gắp cho đấy nhỉ?"

Lòng hư vinh của Lý An An được thỏa mãn, cô ta cười nói: "Hôm nay giúp tôi nhiều như vậy, thật cảm ơn anh quá, sau này anh có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, giúp được gì, tôi nhất định sẽ giúp."

"Vậy thì cảm ơn cô chủ An An, có điều tôi cũng chẳng cần giúp gì, nếu như sau này cô chủ An An có chuyện gì cần người làm, cô cứ trực tiếp tìm tôi, tôi tình nguyện làm cấp dưới của cô, một lòng một dạ làm việc cho cô, giống như những cấp dưới bên cạnh bà chủ nhà họ Quý vậy, trung thành cả đời, nếu như cô chủ An An có việc, không tìm tôi mà lại đi tìm người khác, tôi sẽ rất khó chịu."

 

Vệ Phi nói, trong đôi mắt lóe lên sự đáng thương, thật giống con ch.ó hoang không có nhà để về, khiến Lý An An cảm thấy nếu như mình có việc mà không tìm hắn thì chẳng khác gì cặn bã vứt bỏ hắn.

Thế là cô ta gật đầu: "Chỉ cần anh không chê tôi phiền là được rồi."

Sau này có lẽ thực sự có chuyện cần tìm hắn.

"Cô chủ An An, cô mới quay về nhà họ Quý, còn chưa quen với thành phố Thượng Hòa của chúng ta, tôi sinh ra ở thành phố Thượng Hòa, lớn lên cũng ở nơi đây, ngày mai cô có thời gian không? Tôi dẫn cô đi thăm thú thành phố Thượng Hòa của chúng ta được không? Vừa hay bây giờ tôi không bận, nếu như đợi sau này bận rộn rồi, có lẽ không có cơ hội đi chơi cùng cô An An nữa." Vệ Phi nhìn Lý An An bằng ánh mắt tràn ngập trông mong.

Mấy ngày nay Lý An An thực sự rất ít ra ngoài, bây giờ dọn ra khỏi nhà ông cậu cả, cũng không thể ở nhà họ Quý, giống như bị nhà họ Trình và nhà họ Quý vứt bỏ, trông cậy vào hai nhà này dẫn cô đi làm quen với Thượng Hòa chi bằng nhờ cậy Vệ Phi.

Dù sao Vệ Phi cũng chủ động tiếp cận cô ta, chắc chắn hắn sẽ xếp tâm trạng của cô lên đầu.

"Được, làm phiền anh rồi." Đúng lúc cô có thể theo Vệ Phi ăn ngon, uống ngon.

Sáng sớm hôm sau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn phải trở về, Trình Tuyết Dương sắp xếp hai chiếc xe cho họ.

Một chiếc trở Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn và Lý Hiểu Đồng.

Chiếc phía sau thì chất tất cả đồ đạc lên, có điều bà ấy không để mấy người Lý Trình Trình biết.

Bởi vì chiếc xe này vẫn lặng lẽ đi theo sau, lại còn giữ một khoảng cách dài ở giữa nên dù Lý Trình Trình quay đầu lại nhìn cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.

Sau một phen lặn lội đường xá xa xôi, cuối cùng xe cũng dừng ngoài thôn An Cư, bởi vì Lý Trình Trình không muốn gây ra ồn ào nên cô không cho xe lái vào thôn, nếu không sau này, không biết có bao nhiêu đàn ông, đàn bà xán vào họ nữa.

Điều kiện của Bạch Đại Sơn khá hơn một chút, cái cô Liễu Lệ Hoa kia đã vật vờ trước mặt anh, muốn thay thế cô rồi, nếu để người khác biết Bạch Đại Sơn còn có thể ngồi ô tô, không biết có bao nhiêu cô gái muốn thay thế cô nữa.

Có người phụ nữ thực tế đương nhiên cũng có đàn ông thực tế, có đàn bà xán lại gần Bạch Đại Sơn thì cũng có đàn ông muốn ve vãn trước mặt cô, muốn cùng cô hưởng thụ tiền của hoặc là cướp của cải của cô.

Người tham lam có thể làm ra bất kỳ điều gì vì lợi ích.

Lúc này, sắc trời đã rất tốt, từng nhà đều có khói bếp lượn lờ, cũng chẳng có mấy ai bên ngoài, càng không có ai chú ý đến họ.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn về nhà trước, sau đó cô bảo Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh đến cửa thôn chuyển hành lý và quà về nhà, cô cũng không vội thu dọn đồ đạc, sau đó mau chóng làm cơm tối, đun nước nóng, ăn cơm xong rồi tắm rửa.

Nhiệt độ mùa này đã khá cao, lại còn ngồi xe một ngày, không tắm rửa sẽ rất khó chịu.

Làm xong mọi chuyện, Lý Hiểu Đồng cũng ngủ thiếp đi, lúc này Lý Trình Trình mới cùng Bạch Đại Sơn sắp xếp đồ đạc, quà mọi người tặng họ không phải đồ quý giá gì nhưng cũng là những đồ nông dân không mua nổi.

 
Bình Luận (0)
Comment