Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 146

Có ví dụ sống là Liễu Lệ Hoa và Lưu Đại Tráng ở đó, bây giờ họ chẳng dám làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc sống của Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình ngày càng tốt đẹp, trừ phi nhà có cô gái đẹp tựa tiên trên trời, có thể quyến rũ Bạch Đại Sơn chủ động ngoại tình, sau đó đá Lý Trình Trình đi.

Nhưng trước kia trong thôn, Bạch Đại Sơn đã ký giấy cam kết, ly hôn với Lý Trình Trình, anh sẽ đưa toàn bộ nhà cửa, xe đạp trong nhà cho Lý Trình Trình, một mình anh ta rời đi nên thực sự có người quyến rũ Bạch Đại Sơn, vậy cũng chỉ là quyến rũ một kẻ chẳng có ý, không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.

"Năm giờ chiều." Lý Trình Trình nói.

"Được, làm phiền rồi." Thôn dân nói một tiếng rồi xoay người rời đi, anh ta muốn đi nói tin tức này với mọi người, để mọi người không bỏ lỡ thời gian.

Rất nhiều người biết ra ngoài mua rau dại với giá hấp về nên mấy ngày nay không ở trong thôn, trong tay mọi người đều tồn rất nhiều rau dại, ban đầu Lý Trình Trình còn muốn tự mình tới hộ nghèo trong thôn để mua đồ, giúp mọi người cải thiện cuộc sống.

Bây giờ rất nhiều người chủ động làm chuyện này, cô không cần chạy khắp nơi nữa, vì thế giá mua hơi hạ thấp xuống chút nhưng suy cho cùng cũng tốt hơn lúc trước chẳng kiếm được xu nào phải không? Vừa mới bắt đầu kiếm được ít tiền nhưng tích tiểu thành đại mà.

Hơn nữa thứ như rau dại năm nào cũng có nên năm nào cũng có một khoản thu nhập thêm cũng khá tốt.

Năm giờ chiều, bên ngoài sân nhà Lý Trình Trình đã có đội ngũ tự giác xếp thành hàng dài, trải qua thời gian hợp tác như thế, mọi người đều cực kỳ tuân thủ quy tắc, không có ai ồn ào, ầm ĩ, họ đều yên lặng xếp hàng.

Lăng Nhược Tuyết đang đi học, bây giờ không có ai giúp Lý Trình Trình nên chỉ có hai người Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn phụ trách kiểm hàng, cân đo, viết lại rồi thanh toán, tốc độ cực kỳ chậm.

Lý Trình Trình nghĩ một lát rồi ra ngoài cửa, ánh mắt quét qua đám người một lát, chọn ra một chàng trai trong hàng ngũ: "Cậu qua đây giúp chúng tôi."

Cậu bé kia không cha không mẹ, trong nhà chỉ có em gái và bà nội, bà nội cậu ta hay bị bệnh, cần uống thuốc nên trong nhà rất nghèo, từ khi Lý Trình Trình thu mua rau dại, hai anh em này liều mạng đào rau dại đổi lấy tiền.

Trải qua một khoảng thời gian cố gắng, cậu bé cũng đưa em gái đi học, bây giờ chỉ còn mình cậu bé ở nhà làm ruộng, chăm bà.

Người như này chắc chắn sẽ làm nên việc lớn.

"Cậu tên gì?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

"Bạch Nhất Thuận." Cậu bé ngại ngùng nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Được rồi, sau này mỗi lần thu rau, cậu qua đây giúp chúng tôi, giúp một ngày trả cậu năm mươi xu được không?"

Bạch Nhất Thuận kinh ngạc nhìn Lý Trình Trình, sau đó kiên quyết gật đầu: "Được ạ."

Rau dưa hai xu một cân, năm mươi xu, phải bán bao nhiêu rau mới kiếm được đây, đương nhiên là cực kỳ có thể rồi.

Có Bạch Nhất Thuận gia nhập, tốc độ của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nhanh hơn nhiều, Bạch Nhất Thuận phụ trách kiểm hàng và cân, Lý Trình Trình phụ trách ghi chép, Bạch Đại Sơn phụ trách thanh toán, mọi người thấy Bạch Đại Sơn cầm tiền đều không nhịn được nuốt nước bọt.

Lý Trình Trình may mắn quá thể đáng, thế mà tìm được công việc trong thành phố, một tháng có thể kiếm được vài chục tệ, một năm là có mấy trăm tệ rồi, mọi người làm việc vài năm may ra mới kiếm được nhiều thế.

 

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Bạch Đại Sơn càng thêm vẻ ngưỡng mộ, trước đây tại sao không phát hiện ra Lý Trình Trình sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Nếu không tự bản thân họ hoặc người trong nhà họ ra tay từ sớm có phải tốt rồi không.

Lúc Lý Trình Trình ghi chép, cô còn xác nhận lại với các thôn dân để tránh cho họ có dị nghị, lúc người có xe đạp tới trước mặt Lý Trình Trình, cô sẽ nhắc nhở họ tới các thôn nghèo khó hỏi xem có rau dại không, như vậy họ có thể kiếm tiền, cũng có thể cải thiện tình trạng bần cùng của thôn làng.

Lý Trình Trình có quá nhiều việc, lại thêm trong nhà còn có một Lý Hiểu Đồng, cô không tiện chạy ra ngoài, nếu không cô có thể tự đi, không có thương nhân trung gian kiếm chênh lệch, cô có thể kiếm nhiều thêm một chút.

Bây giờ cô chỉ có thể đưa cơ hội này cho người khác.

"Anh trai, em là em gái anh đây, bây giờ em sắp thi đại học rồi, cha mẹ người khác đều nấu cơm đưa đến trường hoặc là ngày ngày nấu đồ ăn ngon cho họ, anh là anh trai mà chẳng bày tỏ chút gì, anh đáng mặt làm anh sao?"

Bạch San San vừa tan học, thấy anh trai từ chỗ Lý Trình Trình về đã trực tiếp đeo cặp sách, chạy qua, hoàn toàn không hề về nhà nghỉ ngơi.

Bạch Đại Sơn chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ nói thẳng một câu: "Chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, phiền nữ đồng chí này đừng làm loạn quan hệ."

Chuyện anh nên làm, anh đã làm hết trách nhiệm rồi, bây giờ không muốn lo lắng nhiều như vậy nữa.

"Anh..." Bạch San San làm mình làm mẩy giậm chân: "Anh cả, anh thực sự muốn vì người phụ nữ kia mà đối xử với em vậy sao? Anh cảm thấy mình xứng đáng với ba mẹ không?"

"Trong lúc gian khổ, anh nuôi mấy đứa sống tiếp, nuôi mấy đứa trưởng thành, anh không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với ba mẹ." Bạch Đại Sơn giận dữ, trực tiếp quát lên với Bạch San San: "Ngược lại là em, nếu em dám tới trước mộ ba mẹ, nói hết những chuyện em từng làm với họ không? Em dám không? Em dám nói với ba mẹ anh cả của em không dễ dàng gì mới lấy vợ mà em muốn họ chia ly, em dám nói với ba mẹ em không muốn để ba anh trai em kết hôn, em muốn để nhà họ Bạch không có người nối dõi, em dám không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình kéo cánh tay Bạch Đại Sơn, khẽ nói: "Lúc nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng cãi nhau, cãi nhau là chuyện vô nghĩa nhất, cũng sẽ khiến người khác cười nhạo."

Bạch Đại Sơn kiềm chế lửa giận, cuối cùng nói thêm một câu: "Bạch San San, chúng ta lớn rồi, không còn là người một nhà nữa mà là người hai nhà rồi, hy vọng đồng chí tự trọng, đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác."

Bạch San San bị Bạch Đại Sơn làm mất thể diện trước mặt mọi người, cô ta tức giận giậm chân, sau đó hùng hổ quay người rời đi.

Lần này mọi người đều đứng về phía Bạch Đại Sơn, đã một bó tuổi rồi, không dễ dàng gì mới có vợ, làm em gái, không chúc phúc, không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn đuổi người ta đi.

Hơn nữa Bạch Đại Sơn này cũng không hề có chút vấn đề gì, nếu mà là người khác, lúc em gái mười sáu tuổi đã gả ra ngoài rồi, nhưng anh thì khác, anh không những không gả cô ta đi mà còn cung cấp cho cô ta học hành, học đến cấp ba, sắp tham gia thi đại học rồi.

Bình thường quần áo, giày dép mới cũng mua cho cô ta không ít, trong thôn, không biết có bao nhiêu thiếu nữ ảo tưởng mình được làm em gái Bạch Đại Sơn đâu.

Đối xử với cô ta tốt thế thì có tác dụng gì?

Còn chẳng phải nuôi ra đồ ăn cháo đá bát sao.

Nếu Bạch Đại Sơn không cắt đứt quan hệ kịp thời, có lẽ sau này ngôi nhà nhỏ của bản thân cũng phải đắp vào đấy, có lẽ đến cả sinh mạng của anh cũng phải bù vào.

Em gái ích kỷ vụ lợi thế này, sao có thể suy nghĩ cho anh trai? Có lẽ anh trai có chuyện, cô ta sẽ lập tức trở mặt không nhận người nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment