Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 147

Đợi mọi người trong thôn cầm tiền về hết, Lý Trình Trình vội vàng thu đồ vào trong hang động, chỉ để lại một phần bên ngoài để xử lý.

Mặc dù Lý Hiểu Đồng còn nhỏ nhưng suy cho cùng cũng không phải đứa bé tự mình sinh ra, bí mật lớn như thế, cô không dám tiết lộ cho Lý Hiểu Đồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không để Hà Kiến Nghiệp biết thì phải làm sao?

Để người nhà họ Hà biết thì phải làm sao?

Như vậy quá mức nguy hiểm với cô.

Kể cả là đứa trẻ tự mình sinh ra, cô cũng sẽ không nói những thứ này, suy cho cùng nhân tính không thể trải qua kiểm tra, nếu như đứa bé lớn rồi trở nên tham lam, muốn tranh cướp với cô thì phải làm sao?

Vì thế chỉ hai người cô và Bạch Đại Sơn biết là được rồi.

Đương nhiên cô có thể đảm bảo sau này Bạch Đại Sơn sẽ không thay đổi, nhưng nếu như Bạch Đại Sơn thay đổi, cô trực tiếp chạy đi, hóa trang, biến thành người khác, Bạch Đại Sơn đi đâu tìm cô được?

Hơn nữa hệ số an toàn khi một người biết sẽ cao hơn toàn bộ mọi người đều biết nhiều.

Hẳn là Bạch Đại Sơn cũng sẽ không ngu ngốc, tạo ra cho mình một đống kẻ địch đâu.

Đợi Lý Hiểu Đồng đi chơi trong thôn quay về, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã xử lý xong hai xe rau dưa, sợ ngày mai cửa hàng thực phẩm tươi sống không bán rau, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn trực tiếp mang theo Lý Hiểu Đồng xuất phát.

Bởi vì trời còn chưa tối hẳn, Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng đi dạo, còn cô thì ở bên ngoài cửa hàng thực phẩm tươi sống bày rau, sau khi sạp hàng, hộp, thùng được xếp đầy, cô lại đi ra phía sau, đặt đầy nguyên liệu trong phòng bếp và phòng khác.

Có thể bán được hai, ba ngày rồi, bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi hai, ba ngày không cần lên thị trấn.

Chuyện khác đều có thể tìm người giúp đỡ, duy chỉ có chuyện đưa hàng là một mình cô mới có thể làm, bởi vì chỉ có cô có hang động có thể tích trữ lượng lớn đồ vật, nếu không cố ý thuê một chiếc xe tải vận chuyển đám rau dại này thì hoàn toàn không đáng giá.

Có điều xe bò hoặc xe ngựa trong thôn thì có thể thuê dùng, nhưng phải tránh thời gian làm nông ra, lúc vụ mùa bận rộn, mọi người đều phải làm việc, ai muốn chuyển hàng cho họ chứ!

Chuyện này có thể suy nghĩ trước một chút.

Lý Trình Trình bày biện đồ xong thì ngồi trong cửa hàng đếm tiền, đếm xong rồi thì cất tiền vào hang, mấy ngày nay không ở đây, doanh số bán hàng của cửa hàng nhiều thêm ba trăm tệ, cũng không tệ lắm.

Một lát sau, Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng về, trong tay Lý Hiểu Đồng còn cầm một cây kẹo hồ lô đỏ, Lý Trình Trình hơi kinh ngạc, không ngờ tới giờ này rồi còn có hồ lô ngào đường.

"Chị ơi, hồ lô ngào đường ngọt lắm đấy." Lý Hiểu Đồng chạy tới trước mặt Lý Trình Trình, vui vẻ nói.

"Lúc ăn cẩn thận một chút, đừng để tăm chọc vào miệng." Lý Trình Trình nhắc nhở.

"Vợ ơi." Bạch Đại Sơn đưa một que hồ lô ngào đường còn hoàn chỉnh cho Lý Trình Trình: "Cái này cho em."

 

"Cảm ơn anh." Lý Trình Trình vui vẻ nhận que hồ lô, cảm giác được người ta thương nhớ, đặt trong lòng này tốt thật đấy, giống như que hồ lô ngào đường, chua chua ngọt ngọt, Lý Trình Trình cắn một viên sau đó đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh cũng ăn một viên đi."

"Ừ." Bạch Đại Sơn cười gật đầu, sau đó ghé qua cắn một viên: "Ngọt, nhưng không ngọt bằng vợ."

Lý Trình Trình bực mình đẩy anh: "Mau quay về đi."

Trên đường về Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng ngồi trên xe ba bánh, trong tay mỗi người đều cầm xiên hồ lô, chậm rãi ăn. Lý Hiểu Đồng cười nói: "Chị ơi, chị không xấu hổ ạ, lớn như vậy rồi còn ăn hồ lô ngào đường."

"Chị mới mười chín tuổi, sao lại không phải trẻ con?" Lý Trình Trình bĩu môi: "Hơn nữa cũng chẳng có ai bảo hồ lô ngào đường chỉ thuộc về trẻ con cả, hồ lô ngào đường ngon như thế, chắc chắn mọi người đều rất muốn ăn, chỉ có điều lúc này không có tiền, mọi người tiếc không ăn nên mới chỉ mua cho trẻ con thôi, nếu có điều kiện, ai lại không muốn mua cho mình một que chứ?"

"Vì thế trẻ con đừng xem việc người khác đối xử tốt với mình là điều đương nhiên, người khác đối xử tốt với chúng ta, chúng ta nên có lòng cảm ơn."

Dù sao thì Lý Trình Trình sẽ không làm ba mẹ theo kiểu cống hiến hết mình cho con cái, trong lòng cô, bản thân mới là quan trọng nhất, tất cả đều phải đặt bản thân lên đầu, bởi vì con cái sẽ có cuộc đời của chúng, cô không cần phải bù đắp cuộc đời của mình vào, chỉ cần làm hết trách nhiệm của mình là được rồi.

Cô là bản thân mình trước rồi mới là vợ, là mẹ, nếu như đến bản thân cũng không còn nữa, vậy thì những chuyện đằng sau chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.

Về đến nhà, thời gian cũng không sớm sủa gì nữa, Lý Trình Trình sửa soạn cho Lý Hiểu Đồng rồi để cô bé đi ngủ.

Sau đó cô với Bạch Đại Sơn lần lượt đi tắm, tắm xong lại quay về phòng, Lý Trình Trình cho them một trăm tệ vào đống tiền tiêu vặt trong ngăn kéo, số tiền còn lại, cô cất trong sơn động: "Bạch lão đại, bây giờ chúng ta tích được nhiều rau diếp cá lắm rồi nhưng chỉ dựa vào chúng ta sẽ không bán hết, hay là chúng ta bán buôn đi!"

Bạch Đại Sơn nhướn mày: "Bán buôn kiểu gì?"

"Không phải chúng ta bán xong hai thùng sẽ kiếm được về sáu mươi tệ sao? Cũng có nghĩa là một thùng có thể bán được ba mươi tệ, vậy chúng ta bán buôn hai mươi tệ một thùng, để người bán một thùng lãi mười tệ, mỗi ngày chúng ta bán hai thùng. Vậy thì một tháng cũng có thể kiếm được vài trăm tệ." Lúc đầu họ dùng thùng gỗ vừa to, dung tích cũng lớn, đựng đầy hai thùng là bán được hơn sáu chục tệ!

"Không dễ tìm đâu bởi vì không có ai có thể lấy ra một phát bốn chục tệ, kể cả có người thì người ta cũng không nỡ, không dám làm thế." Bạch Đại Sơn lắc đầu.

Mặc dù đây đúng là phương pháp hay nhưng rất khó gặp được một người như thế.

"Anh cảm thấy trong thôn chúng ta ai đáng tin? Anh dẫn anh ta đi bán cùng hai ngày, để anh ta nhìn thấy rau diếp cá này thực sự kiếm được tiền, sau đó cho anh ta vay mấy thùng, đợi anh ta bán xong rồi thì trả lại tiền cho chúng ta là được, nếu như có thể tìm thấy người để bán buôn đồ trong tay chúng ta, vậy sau này chúng ta chỉ lo chuyện làm là được, không cần phải chạy khắp nơi nữa." Lý Trình Trình nói.

Lý Trình Trình quyết định chậm rãi buông việc trong tay ra, như vậy bản thân cô cũng không mệt mỏi nữa.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Để anh thử xem."

Thôn An Cư không ít người nhưng không phải ai cũng có thể giữ bí mật, cũng không phải trong nhà ai cũng có xe đạp, vì thế người anh tìm, trong nhà nhất định phải có xe đạp, hơn nữa người và người nhà người đó đều phải đáng tin mới được.

Nếu không tiết lộ cách kiếm tiền này ra, đến lúc đó những người khác trong thôn sẽ làm ầm lên.

Mặc dù họ đã có nhà trên thị trấn rồi, hơn nữa sau này còn dự định tiếp tục mua thêm nhà mới, nhưng nhà cũ ở nông thôn này, họ vẫn muốn giữ lại, để vậy để đến lúc già, họ có thể quay về dưỡng lão.

Hôm sau, Lý Trình Trình bắt đầu làm món rau diếp cá trộn, khi Lý Trình Trình rửa rau diếp cá, Lý Hiểu Đồng cũng giúp đỡ cô, Lý Trình Trình lấy một ít bánh ngọt cho cô bé để cô bé đi tìm các bạn nhỏ khác chơi.

Bình Luận (0)
Comment