Dù sao thì cô cũng đang gian lận, không thích hợp để người bên cạnh.
Lý Trình Trình làm rau diếp cá xong thì trực tiếp đóng hộp, sau đó chuyển vào trong hang động để bảo quản, đợi khi Bạch Đại Sơn bán xong quay về thì giao cho anh là được.
Ba ngày sau, Bạch Đại Sơn tìm thấy một thôn dân nam hơn bốn mươi tuổi, tên Bạch Đại Hà, vì nhà quá nghèo, con trai ông ấy bị người yêu hủy hôn, năm nay, do bán rau kiếm được chút tiền, sau đó nhờ sức của cả gia đình, mua về một chiếc xe đạp chính là vì muốn ngẩng cao đầu trước nhà người kia, để nhà cô ta biết, nhà họ nghèo nhưng có ý chí, dựa vào sự cố gắng của cả nhà cũng có thể sống cuộc sống tốt đẹp.
Lúc Bạch Đại Sơn tìm ông ta, nói có chuyện cần nhờ ông ta giúp, không nói cụ thể là làm gì, đợi Bạch Đại Sơn dẫn Bạch Đại Hà lên thị trấn, lúc để Bạch Đại Hà bán rau diếp cá giúp, Bạch Đại Hà mới vỡ lẽ, sau đó vừa lúng túng, vừa căng thẳng bày bán rau giúp Bạch Đại Sơn, đợi bán xong, ông ấy còn hơi ngạc nhiên.
Không ngờ tới rau diếp cá mà quán ăn mua với giá một phân tiền hai cân, khi làm ra lại có thể bán một mao tiền một bát, hơn nữa người trên thị trấn còn rất thích ăn, có người trực tiếp cầm nồi qua, lấy hai bát.
Bạch Đại Sơn đếm ra một tệ đưa cho Bạch Đại Hà: "Đại Hà, đây là tiền lương của ông, hôm nay nếu không phải ông tới giúp, tôi còn không biết tới bao giờ mới có thể bán hết đồ!"
"Cậu bán từng ấy đồ trong bao lâu?" Bạch Đại Sơn nhìn tiền trong tay, kích động vô cùng, những thứ kia có thể kiếm ra tiền như thế, có phải ông ấy cũng có thể đi bán không?
"Hương vị của thứ này không tốt, bình thường mọi người không nấu, mấy ngày trước, không phải bọn tôi ra ngoài một chuyến sao? Tôi đi học kỹ thuật của người khác, bây giờ chỉ có vợ tôi mới biết làm thứ này, nếu ông muốn thì lấy hàng chỗ chúng tôi về bán, tôi bán một thùng hai mươi tệ cho ông, một thùng ông có thể kiếm lãi mười tệ, kể cả một ngày chỉ bán một thùng thì một tháng cũng kiếm về được ba trăm tệ, nếu ông muốn thì lắp thêm một cái giá lên xe đạp, sau đó sáng ra thì tới nhà tôi lấy hàng." Bạch Đại Sơn nói: "Cơ hội tốt thế này, nếu ông không cần, vậy thì tôi tìm người khác trong thôn."
"Tôi cần, sáng mai cho tôi hai thùng trước." Bạch Đại Hà nghiến răng chấp nhận đề nghị của Bạch Đại Sơn, đồ này kiếm được nhiều tiền, ông ấy tận mắt nhìn thấy rồi, cùng lắm thì bản thân lấy ra vài chục tệ để thử trước, mỗi ngày kiếm hai chục tệ, ngày mai có thể kiếm lại vốn.
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Được rồi, vậy năm giờ sáng mai tới nhà tôi, tạm thời đừng để mọi người biết, nếu không mọi người đều tranh nhau bán cái này, chúng tôi cũng không có nhiều đồ cung cấp cho họ, ông nói xem có phải không?"
Bạch Đại Hà kích động không thôi, liên tục gật đầu.
Mỗi ngày kiếm hai chục, một tháng có sáu trăm, như vậy có thể xây nhà cho con trai, mua xe đạp, sau đó lấy vợ.
Bạch Đại Sơn nói tiếp: "Ngày mai tôi qua bán với ông, dẫn ông đi tới mấy nơi đông người để bán, sau này ông cứ tới mấy nơi đó là được, không cần đi quá xa."
"Vậy thì làm phiền cậu rồi." Bạch Đại Hà vô cùng vui vẻ, ông ấy còn hơi xấu hổ đây, có Bạch Đại Sơn đi cùng, ông ấy không sợ nữa, lúc đầu có người dẫn dắt ông ấy làm, ông ấy cũng có thể yên tâm hơn chút.
Nếu không tiền vốn bốn mươi tệ cũng khiến ông ta hoang mang trong lòng.
Sáng hôm sau, Bạch Đại Sơn vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy xe đạp phía sau Bạch Đại Hà có thêm cái giá, anh chuyển cho ông ấy hai thùng rau diếp cá lên trên: "Bạch Đại Hà, thùng nhà chúng tôi cho ông mượn, lần sau tự ông phải chuẩn bị hai cái thùng to ngang ngang thế này."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Đại Hà lưu luyến không nỡ giao bốn mươi tệ ra, gật đầu: "Ừm, hôm nay về tôi sẽ tìm thợ mộc, xem xem chỗ anh ta có thùng gỗ phù hợp không, nếu như không có, tôi nhờ anh ta làm hộ tôi vài cái."
Bạch Đại Sơn về phòng, đặt tiền Bạch Đại Hà đưa dưới gối Lý Trình Trình, rồi lại cúi đầu hôn cô, sau đó mới dắt xe đạp, cùng Bạch Đại Hà lên thị trấn bán rau diếp cá.
Bạch Đại Sơn định đi bán cùng Bạch Đại Hà hai ngày để ông ấy quen với mấy khu vực này, sau đó cứ để mình Bạch Đại Hà bán trên thị trấn rồi tìm người tới huyện, như vậy tốc độ kiếm tiền của họ cũng có thể nhanh hơn chút.
Thế nhưng họ cũng không gấp gáp muốn kiếm tiền mà muốn giải quyết đống rau diếp cá này sớm một chút, họ thu mua nhiều rau diếp cá chỗ thôn dân như thế, có lẽ trong sơn động của Lý Trình Trình cũng sắp đầy rồi, hơn nữa bây giờ mọi người còn đang đưa rau cho họ, nếu chỉ có vào mà không có ra, đến khi ấy, có lẽ sơn động sẽ không trữ được những đồ khác.
Bạch Đại Hà theo Bạch Đại Sơn bán mấy ngày, quen cửa quen nẻo rồi thì cũng không sợ nữa, sau đó Bạch Đại Sơn để mình ông ấy bán, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở nhà, sáng hôm nay ông ấy cũng qua lấy hai thùng.
Nếu như gặp lúc Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không có nhà, ông ấy đi đào rau dại, còn về việc để người nhà mình nghiên cứu cách làm rau diếp cá thì thôi vậy, đây không phải hành vi phản bội sao?
Làm ra chuyện này còn ảnh hưởng tới quan hệ của ông ấy và Bạch Đại Sơn.
Chuyện đưa hàng cho tiệm thực phẩm tươi sống, Bạch Đại Sơn cũng liên lạc với người có xe bò của thôn bên cạnh, hai ngày đưa một chuyến, mỗi chuyến một tệ, chủ nhân của xe bò vui vẻ đồng ý, chạy một chuyến hết hai, ba tiếng là có thể kiếm một tệ, mỗi tháng kiếm được mười lăm tệ, chuyện này tốt biết mấy!
Giao mọi chuyện ra xong, cuối cùng Lý Trình Trình cũng không cần chạy đôn chạy đáo bên ngoài nữa, Bạch Đại Sơn phụ trách đám khoai lang và bí xanh trong ruộng còn Lý Trình Trình thỉnh thoảng lại đi đào rau dại, hái quả dại, còn chuyển cây quả dại giống.
Trình Tuyết Dương cho cô hai chục mẫu đất cằn, bây giờ miếng đất chỉ được cấp dưới của Trình Tuyết Dương trồng trúc bao quanh, chủ yếu là vì sợ có người mù mắt, dùng miếng đất ấy.
Lý Trình Trình định qua vài năm nữa dùng miếng đất này trồng cây ăn quả, sau này cô thực sự có thể không cần ra ngoài mà thu nhập vẫn tràn về không ngừng.
Lúc Lý Trình Trình đeo rỏ cây giống từ trên núi xuống thì gặp phải Mạnh Thanh Thanh, Mạnh Thanh Thanh nhìn có vẻ tiều tụy, Mạnh Thanh Thanh là người duy nhất trong cả cái nhà họ Lý đối xử với cô gọi là tạm được, bà ta có ơn nuôi dưỡng cô.
Vì thế Lý Trình Trình thấy bà ta thế này thì trong lòng cảm thấy không nhẫn tâm.
Thực ra Mạnh Thanh Thanh cũng khá tốt, chỉ là gả vào nhà họ Lý, hơn nữa còn có nhà mẹ đẻ như thế, bà ta sống cũng rất khổ.
"Trình Trình, cháu có nhìn thấy An An nhà chúng ta không?" Do dự một lát, Mạnh Thanh Thanh mở miệng hỏi thăm: "Sắp thi đại học rồi nhưng lâu lắm rồi con bé không quay lại..."
"Dì Mạnh, dì không phải lo, Lý An An không phải đồ ngu, cô ta biết kỳ thi đại học quan trọng thế nào nên cô ta nhất định sẽ về tham gia thi." Lý Trình Trình cũng không ngờ tới thế mà Lý An An lại giấu Mạnh Thanh Thanh đến thành phố Thượng Hòa.
Càng không ngờ tới Lý An An đi rồi không quay về, đến cả mẹ ruột cũng không cần nữa, cô ta thực sự vì lợi ích mà cái gì cũng dám làm.