Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 151

Kiếp trước, khi Lý Trình Trình còn nhỏ, có thể dùng máy đánh cá bằng điện, đến tối, người nông thôn thích dùng máy đánh cá bằng điện đi dí cá, ông ngoại cô cũng từng dẫn cô đi bắt cá rồi, cô còn nhớ khi ấy, lúc ông ngoại đánh cá, trong nước có rất nhiều tôm hùm đất nhảy lên nhưng tôm hùm đất nhỏ quá, ông ngoại không bắt, sau đó thả ra để chúng tiếp tục trưởng thành.

Nghĩ tới tôm hùm đất đỏ rực bày ở sạp ăn vặt trên phố đêm, Lý Trình Trình không nhịn được nuốt nước bọt nhưng bây giờ còn chưa đến mùa ăn tôm hùm đất, kể cả trong ruộng, trong rạch có tôm hùm đất thì chúng cũng dày vỏ ít thịt, không có gì ngon.

Nhưng đợi đến tháng bảy, tháng tám, đến tối sẽ ra ngoài bắt tôm hùm đất và cua bởi vì đêm đến tôm hùm đất và cua sẽ ra ngoài hoạt động và kiếm ăn, đến khi ấy mang thùng đi, cầm vợt, nhẹ nhàng bắt được một bữa.

Nghĩ tới món tôm hùm đất ngon lành, Lý Trình Trình không nhịn được nuốt nước miếng, kiếp trước một mình cô có thể ăn hết vài cân tôm hùm đất trong một bữa, người thời này còn chưa biết có thể ăn tôm hùm đất, hoặc là chưa biết tôm hùm đất là thứ có thể ăn được, đến khi ấy, không phải rất tiện cho cô ăn tôm hùm đất sao?

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình không nhịn được mà mong đợi.

Việc đồng áng đã làm xong nên ba người cùng nhau quay về, Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng đi phía trước, Bạch Đại Sơn vác cuốc theo sau nhưng Lý Hiểu Đồng thích hái hoa bắt bướm, Lý Trình Trình chậm rãi hóng gió với cô bé.

Bạch Đại Sơn phải về nhà nấu cơm nên đi trước.

Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy Bạch Đại Sơn đi rồi mới tới chỗ Lý Trình Trình, bà ta đến trước mặt Lý Trình Trình, áy náy nói; "Trình Trình, xin lỗi cháu."

Xin lỗi vì bà ta không kịp thời nói sự thật cho Lý An An biết, xin lỗi vì Lý An An mạo danh thân phận của cô, xin lỗi vì Lý An An thay cô hưởng thụ cuộc sống ở nhà họ Quý, xin lỗi vì Lý An An cướp hết tất cả của cô.

Nếu như không phải bà ta làm mẹ mà không dạy được con, Lý An An cũng sẽ không làm ra những chuyện như thế, nếu như trước kia, khi Lý An An cướp Cố Trạch, bà ta dạy dỗ Lý An An cho ra trò thì sau này Lý An An sẽ không phạm phải nhiều lỗi như thế này.

Lý Trình Trình không biết tại sao Mạnh Thanh Thanh lại xin lỗi mình, cô nhìn bà ta rồi dắt tay Lý Hiểu Đồng đi bên cạnh.

Bây giờ trong mắt mọi người, Lý An An bám víu được vào quan hệ, nếu như cô và nhà họ Quý qua lại, rất khó để đảm bảo các thôn dân sẽ không nghĩ liệu cô có vì Lý An An đã bám víu vào quan hệ với nhà họ Quý mà muốn khôi phục quan hệ với nhà họ Lý không.

Dùng một câu ngang ngược để nói thì là bản thân cô chính là quan hệ rồi, không cần bám víu vào mối quan hệ nào nữa.

Bây giờ cửa hàng thực phẩm tươi sống có Hạ Vân Lai lo.

Đưa nguyên liệu thì có chủ xe bò ở thôn bên cạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Món rau diếp cá trộn có Bạch Đại Hà phụ trách bán, rau dại có người của thôn giúp họ thu mua, Lý Trình Trình chỉ cần làm món rau diếp cá trộn là được rồi.

Bởi vì bây giờ chỉ có một mình Bạch Đại Hà lấy buôn món rau diếp cá trộn từ chỗ họ nên một ngày Lý Trình Trình thu về được bốn mươi tệ, sau đó là năm, sáu mươi tệ trở lên từ cửa hàng thực phẩm, trừ đi tiền lương nhân công và tiền vốn, mỗi ngày Lý Trình Trình tích được hơn một trăm tệ, cũng có thể nói bây giờ cô đã có thu nhập hơn ba nghìn tệ một tháng.

Tiền trong thời này có sức mua gấp hai mươi lăm lần thời sau, cũng có thể nói mỗi tháng cô kiếm được hơn ba nghìn tệ tương đương với bảy, tám chục nghìn tệ ở đời sau, mỗi năm kiếm về hơn chín trăm nghìn tệ, điều này chứng tỏ cô cực kỳ tài giỏi.

 

Mọi chuyện đều có người làm cả rồi, khoảng thời gian này Lý Trình Trình lại nhàn rỗi hơn, hơn nữa cô cũng biết bán rau dại không phải kế sách lâu dài, có thể bán một, hai năm, lẽ nào sẽ bán được đến mười năm sao?

Tự kinh doanh càng ngày càng nhiều, chắc chắn có người học theo bọn họ nên cô phải chuẩn bị tốt để kịp thời chuyển đổi loại hình, kể cả sau này khi cửa hàng thực phẩm bị va chạm, cô cũng không đến mức mê man không biết phải làm gì.

Đúng lúc phiên chợ lại tới, một mình Lý Trình Trình đi chợ, vì muốn ăn gian nên cô không tiện dẫn theo Lý Hiểu Đồng đi cùng.

Lý Trình Trình trực tiếp lấy hết chân giò và lòng lợn ở các quầy thịt lợn, còn xương lợn cô chỉ mua mấy cân vì trên xương lợn không có thịt, chỉ có thể hầm canh.

Cho chân giò và lòng lợn vào trong sơn động, Lý Trình Trình lại quay lại chợ đi dạo, nhìn thấy có người bán khoai tây, Lý Trình Trình nổi hứng, khoai tây có thể làm khoai tây xắt hạt lựu cay, khoai sấy, khoai tây chiên, ngoài ra còn có thể làm bánh khoai tây, có rất nhiều cách chế biến.

Thế là Lý Trình Trình lập tức bước tới, hỏi: "Ông chủ, khoai tây này ông bán thế nào?"

"Tám xu một cân." Ông chủ nhẹ nhàng bảo, sau đó lấy một củ khoai tròn tròn ra nói: "Khoai tây này của nhà tôi vừa to vừa tròn, vỏ ngoài sạch sẽ, căng bóng, không có cái mắt nào."

Lý Trình Trình cầm khoai tây lên nhìn, gật đầu nói: "Tôi có thể nhìn ra đúng là khoai tây của ông chủ rất được, chỗ ông có bao nhiêu, tôi lấy hết."

Người thời đại này đều rất thật thà, không có mấy người làm ăn láo nháo.

Ông chủ nghe đến đây thì cực kỳ kích động: "Đồng chí, cô nói gì cơ? Cô lấy hết á?"

Lý Trình Trình gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, tôi lấy hết, ông cân cho tôi đi, tôi không chỉ lấy hết chỗ này của ông mà tôi còn định lấy hết toàn bộ khoai tây có chất lượng tốt trong thôn làng ông, đợi lát nữa có thể phiền ông về thôn giúp tôi thu thập khoai tây không? Ông có thể mua sáu, bảy xu một cân rồi bán cho tôi tám xu một cân, cho ông ăn giá chênh lệch đồng ý không?"

"Được, được." Ông chủ vội gật đầu rồi vội vàng đứng dậy, cân cho Lý Trình Trình, ông ta chỉ đến thử vận may, không ngờ lại gặp được khách hàng lớn, phải biết là bây giờ khoai tây bội thu, đến đâu cũng có khoai tây.

Ban đầu ông ta nghĩ bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, kiếm chút tiền cải thiện cuộc sống gia đình, không ngờ tới lại có thể bán hết.

Ông chủ cân cho Lý Trình Trình, tổng cộng hai trăm cân khoai tây, tám xu một cân vậy là có sáu mươi tệ, bằng nửa tháng lương của người ta rồi, ông chủ nhận tiền, quan tâm hỏi: "Đồng chí, khoai tây nặng vậy, đồng chí định mang về thế nào?"

Lý Trình Trình chỉ chỗ trước đó mua bán nói: "Phiền ông chủ mang qua kia giúp tôi, lát nữa anh trai tôi tới đón và năm giờ chiều nay, ông chủ mang khoai tây đến chỗ này là được rồi, chúng tôi trực tiếp ở bên đó xử lý."

Ông chủ mang khoai tây đến chỗ mua bán, đợi sau khi ông ta rời đi, Lý Trình Trình cất khoai tây vào sơn động, sau đó lại đi dạo phiên chợ, bây giờ đã tháng tư rồi, đồ bán trên chợ nhiều chủng loại hơn.

Lý Trình Trình cũng gặp được chủ tiệm giúp cô làm lồng chim bồ cầu, cô lại đặt làm mấy cái nữa, vài cái lồng nan mau, vài cái lồng nan thưa, bồ câu hoang dã và bồ câu nhà cần lồng có nan thưa, chim gáy thể hình nhỏ, cần lồng nan mau.

Tự cô cũng nuôi chim gáy, nếu như không có lồng bẫy, cô cũng không có cách bắt được chúng, vậy nên vẫn phải có một chiếc lồng cho tiện hơn.

 
Bình Luận (0)
Comment