Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 150

Lý An An bị dọa rụt cổ lại: "Vậy con không nói nữa, chỉ bảo nhà chúng ta có một người họ hàng giàu có, như vậy đã được chưa?"

Mạnh Thanh Thanh gật đầu, đúng là nghiệp chướng, lúc trước thì cướp chồng chưa cưới của người ta, bây giờ thì cướp người nhà của người ta, số của Lý Trình Trình không tốt thật đấy.

Tài xế nhấc đồ của Lý An An vào sân rồi nói với cô ta: "Cô chủ An An, bao giờ thì tôi qua đây đón cô?"

"Sáu rưỡi sáng qua đây là được rồi bởi vì bảy giờ hai mươi phút tôi muốn đến trường." Đó là lúc cổng trường nhiều người nhất, cô ta cứ chọn đúng giờ đó để từ trên xe xuống, để tất cả mọi người biết bây giờ cô ta là cô chủ nhà họ Quý, không còn là thôn nữ mà bọn họ khinh thường nữa.

"Vâng, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." Tài xế nói một câu rồi quay người rời đi.

Lý An An kéo cánh tay Mạnh Thanh Thanh, kích động nói: "Mẹ, con mang về rất nhiều đồ đấy, lát nữa mẹ cứ lấy thỏa thích, thích gì thì lấy cái đấy, đồ còn lại cầm đi cho người khác."

Những thứ này đúng là đồ rất bình thường ở thành phố Thượng Hòa nhưng trong thôn An Cư, những đồ tốt thế này không nhiều đâu!

Đồ của cô ta cũng không ít, cô ta mang một nửa về, một nửa còn lại thì nhờ Vệ Phi tìm thời gian gửi về giúp cô ta, mặc dù bây giờ cô ta kén chọn, xem thường những thứ kia nhưng những thứ đồ kia có thể đổi ra tiền, cô ta không thể dễ dàng làm mất chúng.

Hơn nữa hàng xóm bên cạnh còn cho cô ta rất nhiều quần áo cũ, mặc dù cô ta không thích, cũng không mặc nhưng nhìn qua đống quần áo ấy vẫn còn khá đẹp, khá mới, bán một bộ cũng được vài tệ, như vậy cô ta vừa có thể giải quyết được quần áo cũ người khác cho cô ta, vừa có thể kiếm được chút tiền.

Nhà họ Quý và nhà họ Trình không cho cô ta sinh hoạt phí, cô ta chỉ có thể làm vậy thôi.

Lý An An bảo Mạnh Thanh Thanh chọn mấy bộ đồ đẹp từ trong đống lễ gặp mặt cô ta nhận được, sau đó đưa số còn lại cho Triệu Tiểu Nga để bà ta chia cho các anh chị họ, nếu không chắc chắn các anh chị họ sẽ làm ầm lên với cô ta.

Mọi người chung sống hơn hai mươi năm, cô ta hiểu rất rõ bọn họ.

Biết cô ta có họ hàng giàu có, bọn họ không chỉ làm ầm lên, thậm chí cả ông bà ngoại của cô ta cũng sẽ gây chuyện, nhưng tài xế này là cấp dưới của Trình Tuyết Dương, là một người đàn ông cực kỳ tài giỏi, chắc chắn anh ta sẽ không để cô ta bị người khác bắt nạt.

Sáng hôm sau, Lý An An đứng trước cổng nhà đợi từ sớm, nhìn thấy chiếc xe đúng giờ lái tới đây, cô ta mới yên tâm mỉm cười, cô ta sợ tài xế không đến, vậy thì cô ta chẳng có cách nào đánh vào mặt mấy người kia.

Ai ai cũng vì chuyện của Cố Trạch mà chỉ trích cô ta, Cố Trạch kia không thích Lý Trình Trình, cô ta đính hôn với Cố Trạch thì có gì sai?

Cũng chẳng phải lỗi của cô ta.

Rất nhanh xe đã lái tới vệ đường trước cổng trường Trung học Thần Quang, nhưng vì người bên cổng trường lúc này còn chưa đông, vì thế Lý An An không lập tức xuống xe mà hạ cửa xe xuống, để người qua đường có thể thông quan cửa sổ xe nhìn thấy cô ta ngồi bên trong là được rồi.

Lý An An cứ ngồi như thế, đợi đến khi cổng trường xuất hiện cảnh tượng người đông như mắc cửi, cô ta mới mở cửa xe, chậm rãi đi xuống, sau đó chậm rãi đóng cửa xe lại, dáng vẻ cực kỳ dịu dàng.

Mọi người thấy cô ta từ trên xe hơi đi xuống thì đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Mặc dù trên thị trấn cũng có xe hơi nhỏ nhưng cho đến bây giờ trong trường họ cũng không có ai đi xe hơi đi học, Lý An An là người đầu tiên từ xưa đến nay, vì thế cô ta từ trên xe xuống mới tạo ra sự chấn động lớn.

 

Ánh mắt ngưỡng mộ và lời khen ngợi của mọi người khiến lòng hư vinh của Lý An An được thỏa mãn rất lớn, cô ta ngẩng đầu kiêu ngạo, rảo bước về phía trước.

Có học sinh quen biết cô ta, vội vàng chạy tới trước mặt cô ta, những lời tốt đẹp liều mạng phun ra như không cần tiền.

Lý An An huênh hoang không thôi, cô ta muốn vả mặt đám người này.

Cô ta cướp chồng chưa cưới của Lý Trình Trình thì sao nào?

Chồng chưa cưới của cô ta ngồi tù, cô ta từ hôn thì đã sao?

Ông nội cô ta ngồi tù thì sao?

Không phải cô ta vẫn là công chúa kiêu ngạo mà họ chỉ là đám tiện dân thôi sao!

Lý An An từ cổng trường đi đến phòng học, chỉ khoảng cách ngắn ngủi, người trong cả trường đều biết cô ta ngồi xe hơi đi học, dù cho là nam sinh hay nữ sinh cũng đều đi đến trước mặt cô ta, tỏ vẻ thân thiết, đúng lúc có thể để cô ta quảng cáo đồ cần bán.

"Lý An An, ngồi xe hơi có cảm giác gì? Có giống như người ta nói, bị say xong buồn nôn không?" Giờ ra chơi, một nữ sinh nhoài ra bàn Lý An An, hiếu kỳ hỏi.

Nhưng sau khi cô ta hỏi xong, khóe miệng lại trễ xuống.

Mệnh Lý An An tốt thật đấy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ban đầu cô ta tưởng Lý An An không chấp nhận nổi đả kích, không muốn sống tiếp, không ngờ tới bây giờ cô ta lại là phượng hoàng bay lên cành cao.

Lý An An cười đáng yêu: "Người khác thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết xe hơi đi rất nhanh, cũng rất yên tĩnh, không ồn như xe buýt, càng không có mùi khó chịu, nếu như đi tới nơi xa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, đợi khi mở mắt ra là tới nơi rồi, tốc độ của xe hơi rất nhanh."

"Vậy xe là của nhà họ hàng cậu sao? Họ hàng nhà cậu làm gì thế? Thế mà có thể đi xe hơi đi học, giỏi thật đấy!" Hai tay nữ sinh chống má, tò mò nhìn Lý An An, nhưng Lý An An không phát hiện ra sự thăm dò của người này.

"Xe này không phải của nhà họ hàng tôi mà là của nhà tôi, cha mẹ ruột tôi tìm được tôi, bây giờ tôi không còn là Lý An An của thôn An Cư nữa mà là cô ba của nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa, bà nội tôi là bà chủ nhà họ Quý, bà nội tôi nói tôi sắp phải thi đại học rồi, đổi tên liên quan quá nhiều thứ nên không đổi tên lại nữa." Trong lòng Lý An An đắc ý không thôi, bây giờ cô ta là cô ba nhà họ Quý, không phải người nông thôn trong miệng mọi người nữa.

Nghe đến đây, mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chậc chậc, mệnh Lý An An tốt thật đấy nhỉ? Bây giờ thành người nhà họ Quý ở thành phố Thượng Hòa rồi, nhà họ Quý này giàu thế nào thì họ không biết nhưng họ từng nghe nói tới rồi!

Bây giờ Lý An An trở thành người nhà họ Quý, kể cả không thi đỗ đại học thì người nhà họ Quý cũng sẽ sắp xếp cho cô ta một công việc cực tốt. Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Lý An An càng thêm nóng bỏng.

Mà Lý An An cũng được sự khen ngợi và tâng bốc của mọi người làm cho mơ màng không phân rõ phương hướng, đến cả bản thân là ai cũng không biết nữa.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn dẫn theo Lý Hiểu Đồng nhặt cỏ trong ruộng khoai lang và bí xanh nhà mình, dây khoai lang trồng trên đất đã dài lắm rồi, qua một quãng thời gian nữa thì có thể cấy trồng, cắt dây khoai ra thành từng đoạn, từng đoạn, mỗi hốc một cây là được rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhặt cỏ chủ yếu là Bạch Đại Sơn cuốc, Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng ở bên cạnh chơi, bên này địa hình khá cao, thiếu nước nghiêm trọng, có điều trong con rạch nhỏ bên cạnh vẫn còn một ít nước nông, nhìn thấy trong đó có rất nhiều ốc con, Lý Trình Trình thò tay vớt lên.

 
Bình Luận (0)
Comment