Bạch Đại Sơn gật đầu: "Ừm, người như thế này không muốn cố gắng để bản thân sống được như ý, chỉ biết làm người khác sống không như ý thôi, loại người này là xấu xa nhất, thích đ.â.m sau lưng người ta, Hiểu Đồng, sau này nếu con gặp được người như vậy thì phải tránh xa ra, đừng đi theo con đường của họ."
Lý Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Ba Đại Sơn, ba yên tâm đi, người khác không tính kế được con đâu."
Bây giờ thường xuyên chơi cùng đám trẻ trong thôn, đứa nào tính tình xấu, đứa nào mưu mô, đứa nào nhân phẩm kém cô bé cũng chậm rãi nhìn ra, đúng là không ngờ tới có những đứa bé nhỏ xíu xiu mà đã vừa xấu xa vừa độc ác, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới sự dạy dỗ của người nhà bất lương.
Thím kia bị Bạch Đại Sơn và Lý Hiểu Đồng nói tới tức điên lên, bà ta hung hăng giậm chân rồi cách xa họ, bà ta cũng vì muốn tốt cho Bạch Đại Sơn, hy vọng Bạch Đại Sơn có người nối dõi, kết quả Bạch Đại Sơn lại không nể tình như thế.
Nếu đã vậy thì để bà ta nguyền rủa anh cả đời cũng không có con trai, già rồi không ai phụng dưỡng anh.
Lý Hiểu Đồng là một con nhóc, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình cũng có thể yêu thương con bé thế, đợi khi con bé gả cho người ta, có con của riêng mình rồi, để xem cô bé còn lo cho Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình không có quan hệ m.á.u mủ với mình không.
Để Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình nuôi công dã tràng, khiến mọi người cười c.h.ế.t thì thôi.
Lần họp này kéo dài hai tiếng đồng hồ, đợi Bạch Đại Sơn đưa Lý Hiểu Đồng về, Lý Trình Trình vừa thả khoai tây vào nồi, Bạch Đại Sơn đi tới trước bếp, thêm củi vào trong, Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Mở cuộc họp nói gì thế?"
"Không phải sắp khởi công công trình trường tiểu học và bệnh viện sao? Cần người lao động, mọi người có thể tới chỗ trưởng thôn đăng ký, một ngày năm hào, còn cần người rửa rau nấu cơm, mỗi ngày cũng năm hào." Mỗi ngày năm hào, một tháng sẽ được mười lăm tệ, ở trong mắt thôn dân bình thường, đây là chuyện cực tốt.
Nhưng Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không thèm coi trọng, bởi vì quá lãng phí thời gian, làm một ngày mới được có năm hào mà hai người họ bây giờ mỗi ngày thu nhập được hơn một trăm, đúng là không cần lãng phí thời gian đi làm cái này.
"Vậy anh đi báo danh sao?" Lý Trình Trình cười ha ha hỏi.
Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình: "Anh không ngốc."
Anh ở nhà nghỉ ngơi, không kiếm tiền cũng không làm chuyện này.
"Đúng rồi, tối nay anh tới tìm bà nội Bạch Thư Lễ để sáng ngày mai bà ấy tới nhà chúng ta làm việc, một tệ một ngày, đi nói với bà ấy sớm một chút kẻo bà ấy lại đi tới thôn báo danh." Lý Trình Trình mua rất nhiều lòng lợn, nhưng cô không biết cách làm sạch, cũng không có nhiều thời gian để làm, chỉ có thể mời bà nội của Bạch Thư Lễ qua giúp.
Chuyện này giúp bà nội của Bạch Thư Lễ có thêm thu nhập, cũng có thể đứng thẳng lưng làm người trong nhà.
Bạch Đại Sơn cũng không hỏi tại sao, vợ anh muốn làm cái gì thì cứ làm, bây giờ trong nhà có tiền, hơn nữa vẫn luôn kiếm ra tiền, muốn làm gì thì làm cái đấy, lẽ nào còn có thể làm hỏng hết cơ nghiệp lớn vậy sao?
Bây giờ họ có nhiều tiền thế, làm gì mà chẳng được.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau tới chợ phiên để thu mua khoai tây, bởi vì Lý Trình Trình muốn gian lận nên cô không dẫn Lý Hiểu Đồng ra theo, cô để cô bé chơi trong phòng, nếu buồn ngủ thì cứ trực tiếp đắp chăn rồi ngủ thôi.
Đến địa điểm hẹn trước, chỉ thấy mấy chiếc xe kéo dừng ở đó, trên thùng xe đặt giỏ trúc, xuyên qua kẽ hở giữa nan trúc có thể nhìn thấy khoai tây bên trong.
"Nhiều vậy sao?" Lý Trình Trình kinh ngạc nhướn mày, cô biết là sẽ nhiều nhưng không ngờ lại nhiều thế này, ít nhất cũng phải vài nghìn cân nhỉ! Có lẽ là lấy hết khoai tây mà thôn họ có thể lấy ra rồi.
Chủ tiệm ngại ngùng gật đầu: "Đúng vậy, tổng cộng tám nghìn cân, nếu như cô cảm thấy nhiều, phần dư ra chúng tôi lại kéo về."
"Không nhiều, không nhiều, phiền mọi người chuyển xuống giúp tôi, sau khi về nhà tôi sẽ cân lại, hy vọng mọi người đừng lừa tôi, nếu không sau này chúng ta không làm ăn nữa." Lý Trình Trình nói.
Chủ tiệm hỏi: "Không cần chúng tôi đưa đến chỗ cô sao?"
Lý Trình Trình lắc đầu: "Không cần, lát nữa chúng tôi về sẽ gọi xe bò đến giúp chúng tôi kéo."
"Vậy được." Chủ tiệm nói rồi để mọi người dỡ hàng.
Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn trông chừng còn cô quay người đếm tiền, bởi vì tiền này cần lấy từ trong không gian ra, hơn nữa còn phải đếm lại, từ sau khi trong nhà có tiền, cô bắt đầu để từng tập nghìn tệ một, cầm một chồng ra là một nghìn tệ.
Hôm nay là tám nghìn cân khoai tây, cần sáu trăm bốn mươi tệ, vì thế cô phải đếm ra sáu trăm bốn mươi tệ, khoai tây do nông dân vất vả khổ cực trồng, lại còn đưa đến tận đây cho cô, cô không thể đếm ít tiền đi, nếu không không phải là lừa người sao?
Lý Trình Trình đếm tiền xong thì đưa cho chủ tiệm, cô nói: "Ông chủ, ông đếm kỹ lại xem, rời khỏi đây rồi mới phát hiện thiếu tiền, tôi sẽ không nhận đâu đấy, chúng ta mặt đối mặt đếm cho rõ ràng, sau này không phiền phức nữa, ông nói xem tôi nói có đúng không?"
Chủ tiệm gật đầu sau đó nghiêm túc đếm, đếm một lúc, ông ta gật đầu: "Đủ tiền rồi." Sau đó ông ta thì thầm: "Chỗ cô còn cần khoai tây nữa không?"
Người này thông minh thật, thu mua khoai tây thôn mình xong lại còn muốn đi thu mua ở nơi khác nữa, có ông ta mua giúp, Lý Trình Trình cũng không cần chạy khắp nơi, cô gật đầu: "Tám xu một cân, tôi muốn, nếu như tăng giá, tôi không cần nữa."
Xem cô là đồ ngốc vung tiền, cô sẽ không đồng ý.
Chủ tiệm gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Giá thị trường của khoai tây giá là tám xu một cân, nếu ông ta tăng giá, người khác cũng có thể từ chối, không dễ dàng gì mới kiếm được vụ làm ăn, sao ông ta có thể tự tay hủy hoại nó được?
Phải biết là hôm nay ông ta bày sạp trên chợ phiên, chưa có một ai lên hỏi ông ta giá khoai tây đâu đấy! Không dễ dàng gì mới gặp được khách hàng lớn, chắc chắn ông ta phải nắm chặt, đợi mùa khoai tây qua rồi, xem xem có thể có mối khác để kiếm giá chênh lệch không.
Bởi vì người đàn ông này là người thông minh, Lý Trình Trình hỏi: "Ông chủ, ông biết chữ không?"
Chủ tiệm hơi ngại: "Tôi cũng không biết tôi có biết chữ hay không, lúc trước trong thôn có mở lớp xóa mù chữ, tôi có đi học vài buổi, chữ cũng biết kha khá."
"Ồ, vậy được, tôi biết rồi." Có chuyện gì còn phải hợp tác thêm vài lần nữa, cứ tìm hiểu trước về cách làm người của ông ta rồi tính tiếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy phiên chợ sau, chúng tôi lại tới đây sao?" Chủ tiệm thăm dò hỏi.
Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng thế, vẫn ở đây, cố gắng đừng để quá nhiều người biết chỗ này."
Đợi họ đẩy xe đẩy đi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Lý Trình Trình mới thu hết khoai tây vào sơn động, để trong đó không cần lo khoai sẽ mọc mầm không thể ăn nữa.
Ngày hôm sau, trường tiểu học trong thôn bắt đầu khởi công, sở dĩ xây trường tiểu học trước là vì muốn khai giảng sớm một chút, sớm ngày giải quyết vấn đề khó khăn khi đi học cho đám trẻ trong thôn, xây xong trường tiểu học là có thể xây bệnh viện rồi.