Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 154

Vị trí được chọn cho trường tiểu học và bệnh viện là ở một miếng đất cằn cỗi giữa ruộng sau thôn, cấp dưới của Trình Tuyết Dương trực tiếp mua luôn miếng đất đó, xây trường tiểu học và bệnh viện cho thôn An Cư nhưng mảnh đất đó vẫn là của Trình Tuyết Dương.

Trình Tuyết Dương làm vậy cũng vì có suy tính riêng của mình, nếu như thuê đất, giá thuê tăng theo năm, cuối cùng đất vẫn là của người ta, nếu có người thuê với giá cao hơn để cướp miếng đất hoặc là người ta thực sự không muốn cho bà ấy thuê nữa, đến lúc đó trường học và bệnh viện xây ở đó có lẽ sẽ bị phá dỡ, vì thế bà ấy trực tiếp mua luôn, tương đương với mua đứt phiền toái sau này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội của Bạch Thư Lễ ăn sáng xong thì tới nhà Lý Trình Trình, bà ấy hỏi: "Trình Trình, các cháu gọi bác qua đây là có việc gì cần giúp sao?"

Mỗi ngày một tệ, so với tới công trình thi công trong thôn làm thì tốt hơn nhiều.

Lý Trình Trình chỉ đống lòng lợn ngâm trong chậu gỗ bên giếng: "Rửa sạch lòng lợn ạ, nếu bác hai muốn làm thì làm ạ, nếu không muốn làm, cháu sẽ tìm người khác trong thôn."

"Bác làm." Bà nội Bạch Thư Lễ gật đầu rồi tới bên giếng, cầm cái ghế ngồi xuống rồi bắt đầu làm sạch lòng lợn, bà ấy nghĩ quán cơm Lý Trình Trình làm việc cần nên cũng không hỏi nhiều, càng không nghi ngờ xem Lý Trình Trình lấy tiền đâu ra để trả cho bà ấy mỗi ngày một tệ.

Mỗi ngày một tệ, ngày nào cũng rửa lòng lợn, bà ấy muốn làm.

"Bác gái, bác có biết lò mổ hoặc là xưởng thịt lợn ở đâu không?" Nhớ tới bản thân chỉ dựa vào chợ phiên để tích lòng lợn cũng không thể bán trong thời gian dài, không kiếm được tiền lâu dài, nếu như có thể tới xưởng thịt để lấy ít hàng thì tốt rồi.

Bác hai lau nước mỡ trên tay lên tạp dề, sau đó đứng dậy, chỉ về một phía: "Trước đây lò mổ ở trong thành phố nhưng người trong thành phố chê nó bốc mùi nên mấy năm nay chuyển về thôn rồi, ở hướng đó đó, cái chỗ có bờ tường rất cao, bên trong không chỉ là lò mổ lợn mà lò mổ bò, dê, gà, vịt, ngỗng đều có cả, hợp tác xã cung ứng, khách sạn quốc doanh, tòa bách hóa, còn có chợ nông sản đều đến đó nhập hàng."

Lý Trình Trình gật đầu: "Cảm ơn bác hai."

Lý Trình Trình quyết định thử bán món kho xem thế nào, nếu như doanh số tốt, sau này cô tới lò mổ nhập hàng rồi mở một quán bán món kho trên thị trấn, kiếp trước người bán món kho thực sự kiếm được nhiều tiền, chỉ là không biết bây giờ thế nào thôi.

Nếu như làm món kho thì đương nhiên cần gia vị, nhưng trong nhà không có gia vị, Lý Trình Trình bảo Lý Hiểu Đồng tới nhà bác hai, sau đó mình đạp xe lên thị trấn mua, mua xong, cô về thôn, giữa đường, Lý Trình Trình nhìn về phía bác hai chỉ, vì xe đạp rất cao khiến cô cũng cao hơn, nhìn xa, đương nhiên có thể nhìn thấy kiến trúc trong lò mổ.

Vừa nhìn qua, quả nhiên là khu nhà vừa cao vừa to, màu xám trắng, vừa nhìn đã biết là quét nước xi măng, thế là Lý Trình Trình trực tiếp quay đầu, đạp xe về phía lò mổ.

Nhìn thấy lò mổ cách không còn xa nữa, đợi đạp xe qua mới phát hiện ra đây đúng là nhìn núi gần mà chạy c.h.ế.t ngựa, thế mà cô đạp xe năm mươi phút mới tới, chuyện này cũng phải cảm ơn tầm nhìn có thể nhìn xa, nếu không đường cong cong ngoặt ngoặt thế này, chắc cô đã có thể tìm được lò mổ!

Lý Trình Trình vừa tới trước cổng lò mổ, còn chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy một ông lão lắc lư lảo đảo rồi ngã vật ra, Lý Trình Trình vội vàng nhảy xuống, đến xe cũng chưa chống chân, cô ném xe lại rồi chạy qua.

Thời đại này con người đơn giản, không biết kiếm tiền bằng cách giả vờ va chạm với người khác nên hoàn toàn không cần lo lắng người ta bẫy cô.

 

Đến chỗ ông cụ, Lý Trình Trình vội ngồi xuống gọi: "Ông ơi, ông ơi, ông ơi..."

Thấy ông cụ không có phản ứng, cô vội nới lỏng cổ áo cho ông, sau đó làm hồi sức tim phổi, rất nhanh ông cụ chậm rãi tỉnh lại, Lý Trình Trình vội hỏi: "Ông ơi, vừa rồi ông bị sao thế?"

Ông cụ đưa tay che ngực, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt sốt ruột, ông ấy nói: "Vừa rồi đột nhiên tim ông không thoải mái, giống như không thở được, cảm ơn cháu cứu ông, cô gái nhỏ, cháu tên gì?"

"Ông ơi, để cháu đỡ ông tới cửa phòng bảo vệ ngồi một lát." Ông cụ này vừa ra khỏi lò mổ, có lẽ sẽ biết về lò mổ này, đúng lúc đợi lát nữa hỏi thử xem, cá nhân có thể đến lò mổ lấy lòng lợn hoặc nội tạng bò để bán buôn không.

Lý Trình Trình đỡ ông cụ tới cửa phòng bảo vệ, vừa đi vừa nói: "Ông ơi, vấn đề tim mạch không thể lơ là, nhất định phải bảo người nhà đưa ông tới bệnh viện kiểm tra tử tế, bởi vì thời gian tim ngừng đập vượt qua bốn đến sáu phút thì có là thần tiên cũng không cứu được đâu, vì thế một khi bất cứ chỗ nào trên cơ thể khó chịu, ông nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra."

Phòng bảo vệ không có người, Lý Trình Trình trực tiếp đỡ ông cụ ngồi xuống ghế, ông cụ đưa tay bưng tách trà trên bàn, uống một ngụm.

Lý Trình Trình thấy thế thì hiểu ra, hóa ra ông ấy là bảo vệ cổng, theo như mô típ cô đọc được trong truyện thập niên, bình thường canh cổng cho đơn vị đều là ba hoặc ông nội của quản lý cấp cao, vì nhàm chán nên mới đến xem con cháu nhà mình.

Ông cụ này rất có khả năng là phụ huynh của quản lý cấp cao nào đó trong lò mổ.

Lý Trình Trình cũng không nghĩ tới, bản thân vừa ra tay là đã cứu được một nhân vật tầm cỡ thế này, nếu như cô không tình cờ nhìn sang bên cạnh, vậy thì đợi khi người khác phát hiện ra ông cụ này, có lẽ ông cụ đã mất rồi.

Vì thế có lúc, cuộc gặp gỡ giữa người với người thật đúng là duyên phận.

"Ông ơi, cháu có thể hỏi thăm ông chút việc không?" Thấy ông cụ khôi phục lại không ít rồi, Lý Trình Trình mới hỏi, hôm nay mục đích cô đến lò mổ là để nghe ngóng tin tức.

Tình trạng sức khỏe của ông cụ ổn hơn không ít, ông ấy nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt, ánh mắt cô trong trẻo, sáng rực, là một cô gái đơn thuần.

Ông ấy cũng biết nếu không có cô, hôm nay ông ấy thực sự c.h.ế.t chỗ này, bởi vì mấy giây trước khi ngã xuống, ông ấy có một loại cảm giác thực sự như cận kề với cái chết.

"Cô bé, cháu là ân nhân cứu mạng của ông, cháu muốn hỏi thăm chuyện gì, ông có thể nói cho cháu biết." Ông cụ nói.

"Chuyện cháu hỏi thăm cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cháu muốn hỏi xem nếu như không phải đơn vị mà chỉ là cá nhân qua đây, có thể mua được lòng lợn hoặc nội tạng bò không ạ? Không phải vì trong thôn cháu đang xây trường tiểu học sao? Cháu muốn chuẩn bị món ăn cho công nhân làm việc nữa ấy mà. Còn nữa, chẳng phải sau này trường học mở cửa rồi cũng phải cho các giáo viên ăn cơm nữa sao? Suy cho cùng mua ở hợp tác xã cung ứng không những giá cả cao mà số lượng lại nhiều thì giá sẽ càng cao, vì thế cháu muốn đến hỏi xem có thể mua sỉ không."

"Bây giờ ông không có cách nào trả lời cháu, hay là hai ngày nữa cháu lại tới đây nhé! Đến lúc đó ông sẽ trả lời cháu sau, có được không? Ông cụ nói, bởi vì không có người nào tới mua sỉ nên ông cụ cũng không biết có thể hay không.

Vẫn nên hỏi rõ rồi tính tiếp.

 
Bình Luận (0)
Comment