Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 155

Lý Trình Trình gật đầu: "Được, vậy làm phiền ông ạ, giữa trưa ngày kia cháu đến đây, giữa trưa chắc không bận gì, cũng không làm chậm trễ công việc của mọi người."

Những đơn vị đến nhập hàng thường đến vào buổi sáng nên chắc chắn buổi sáng ở đây sẽ rất bận, tốt nhất cô không nên đến đây làm phiền họ.

Sau khi hẹn thời gian xong, Lý Trình Trình dựng xe đạp của mình lên, kiểm tra một lượt không có vấn đề gì thì lên xe đạp rời đi.

Sau khi bà nội của Bạch Thư Lễ rửa sạch nội tạng lợn hôm nay, Lý Trình Trình trả tiền lương ngày hôm nay cho bà rồi lấy nội tạng lợn vào nhà bếp để bắt đầu làm món phá lấu (một món ăn đặc trưng của người Tiều ở Trung Quốc), trong nhà có hai nồi nấu nhưng có một nồi dùng để chuyên đun trà với đun nước nên không được dính dầu, nếu không rửa không sạch được, về sau đun nước để tắm rửa thì trên người cũng dính dầu mỡ.

Cho nên Lý Trình Trình dùng nồi chuyên xào rau để nấu phá lấu, cho nội tạng lợn vào trong nồi sau đó thêm các loại gia vị, tiếp theo thêm một chút nước rồi nhóm lửa, cứ để ở đó hầm lên, cô cũng không cần phải đứng ở đấy để trông chừng.

Chẳng mấy chốc có một mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ trong bếp.

Lý Hiểu Đồng hưng phấn chạy vào trong bếp: "Chị ơi, đây là mùi gì thế? Thơm quá đi!"

"Chị đang làm món phá lấu, tối nay chúng ta ăn phá lấu nhé." Lý Trình Trình xoa nhẹ đầu tóc xù của Lý Hiểu Đồng.

Lý Hiểu Đồng l.i.ế.m môi: "Chắc chắn là ăn ngon lắm, nước miếng của em sắp chảy ra hết rồi."

"Bên trong phá lấu có rất nhiều loại như tai lợn, ruột già, tim, phổi, gan lợn, chị còn cho thêm rất nhiều trứng gà nữa, em muốn ăn cái gì nào?" Lý Trình Trình hỏi cô bé.

Nếu muốn thử bán phá lấu thì nhất định phải có nhiều loại hơn một chút, vậy thì mới có thể hấp dẫn được khách hàng.

Lý Hiểu Đồng nuốt nước miếng: "Cái gì em cũng muốn ăn."

Chỉ ngửi thôi đã thơm như vậy rồi, thế thì ăn vào nhất định sẽ thơm hơn nữa.

Lý Hiểu Đồng thèm khát nhìn vào nồi đang sôi trên bếp, ước gì Lý Trình Trình mở nắp lấy cho cô bé một bát, nhưng thời gian hầm quá ngắn nên chưa đủ thơm ngon, còn phải hầm tiếp mới được, đặc biệt là tai heo và ruột già, nếu không hầm lâu thì nhai làm sao được?

Bạch Đại Sơn vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm, đến giếng nước rửa sạch tay và mặt rồi đi thẳng đến nhà bếp, hưng phấn hỏi: "Vợ ơi, buổi tối làm món ngon gì thế?"

"Em làm món phá lấu, buổi tối nay chúng ta ăn thử xem hương vị như thế nào, nếu ăn ngon thì chúng ta có thể lên thị trấn bán phá lấu, bán phá lấu còn kiếm được nhiều tiền hơn bán rau rừng." Lý Trình Trình mỉm cười nói: "Trước hết chúng ta cứ bán mấy ngày, sau khi có nguồn tiêu thụ rồi thì bảo cha của Hiểu Đồng sắp xếp cấp dưới đi bán, anh ta ở trên thị trấn trông coi hai cái sân nhỏ cũng rảnh rỗi, cho anh ta một cơ hội kiếm thêm thu nhập."

Một người đàn ông chỉ trông coi hai cái sân quả thật đáng tiếc, hoàn toàn lãng phí một lao động khỏe mạnh đó!

"Được!" Bạch Đại Sơn mong chờ gật đầu, vợ của anh tay nghề không tệ, ngay cả rau diếp cá có mùi khó ngửi như thế mà cô cũng có thể biến nó thành thứ được chào đón, vậy thì món phá lấu nhất định sẽ càng được chào đón hơn.

Dù sao vợ anh làm gì anh cũng sẽ ủng hộ hết mình.

Sau khi hầm trên bếp lửa suốt hai tiếng đồng hồ, Lý Trình Trình mới dùng muôi tre vớt hết món kho trong nồi ra, để ra mâm, sau đó lại cho tiếp nội tạng lợn vào đun tiếp nồi thứ hai.

 

Nồi xào rau trong nhà có to thì cũng không to bao nhiêu, cũng không phải chảo sắt được đặt riêng cho nên hiện tại chỉ có thể từ từ hầm từng nồi một.

Trước tiên thử xem, nếu bán được nhiều sẽ đặt riêng hai cái nồi to rồi đắp thêm một bếp củi nữa, sau này cả hai nồi cùng nấu còn sợ không kiếm được tiền hay sao?

Chờ đến khi phá lấu không còn quá nóng nữa, Lý Trình Trình rửa tay sạch sẽ bằng nước ấm, sau đó cắt lần lượt tai heo, ruột già và thịt thủ cho vào bát, ở thời đại này còn chưa có găng tay dùng một lần cho nên cô chỉ có thể dùng tay không để cắt.

Trong bữa tối, Lý Hiểu Đồng liên tục lẩm bẩm, lúc thì nói cái này ăn ngon quá, lát sau lại nói cái kia ăn ngon quá, nhưng mà đúng là món phá lấu của Lý Trình Trình ngon thật sự, bởi vì cô mua rất nhiều loại gia vị, các gia vị cơ bản đều cho vào, chỉ có một số gia vị không mua được thì không thêm, nhưng hương vị cũng không tệ.

Lý Trình Trình nhìn sang Bạch Đại Sơn: "Anh thấy thế nào?"

"So với lần trước nấu còn ngon hơn." Lần trước khi làm nội tạng lợn, Lý Trình Trình không có ý định bán món phá lấu nên tất nhiên không chuẩn bị nhiều gia vị như vậy.

Lần này cô còn chạy đến hợp tác xã cung ứng để mua gia vị, nếu hợp tác xã cung ứng không có còn chạy đến tòa nhà bách hóa, các loại gia vị so với lần đầu tiên thì nhiều hơn rất nhiều, tất nhiên hương vị sẽ càng thơm ngon, Bạch Đại Sơn nói: "Không nghĩ đến loại đồ vật thối hoắc này lại có hương vị thơm ngon như vậy."

"Vậy anh cảm thấy món phá lấu này có thể bán ra bên ngoài được không?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

Bạch Đại Sơn gật đầu chắc chắn: "Nhất định có thể bán ra bên ngoài, ai không mua món ngon như thế này thì họ sẽ hối hận cả đời."

"Anh nói khoa trương quá rồi! Trên đời có nhiều món ngon như vậy, làm sao có thể vì không ăn món phá lấu mà hối hận cả đời được?" Lý Trình Trình cắn đũa mỉm cười nói, nhưng mà món phá lấu của cô nhận được lời khen như thế cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi tối, đợi Lý Hiểu Đồng đi ngủ rồi, Lý Trình Trình mới cùng Bạch Đại Sơn đi xuống nhà bếp nấu thêm một nồi, tính cả một nồi nấu cho bữa tối thì tổng cộng nấu được ba nồi, cắt thành từng miếng để đầy một thùng.

Ngoài ra, Lý Trình Trình còn múc ra một thùng nước canh, để đến lúc có người đến mua phá lấu sẽ cho người ta thêm một muôi nước kho, nước kho dùng để hầm rau củ ăn hương vị cũng rất ngon.

Lý Trình Trình đưa hai thùng gỗ lớn đã đầy vào trong hang bảo quản, sau đó vỗ vai Bạch Đại Sơn: "Bắt đầu từ sáng mai, anh lại vất vả rồi."

"So với trước đây thì bây giờ đã rất hạnh phúc rồi." Trước đây anh phải cực khổ làm việc cả ngày mới có thể kiếm được một hai xu, anh ăn mặc cực kỳ tiết kiệm để nuôi các em, còn hiện tại anh chỉ cần ra ngoài một hai tiếng buổi sáng là có thể dễ dàng kiếm được mấy chục tệ.

Nếu là trước đây, anh còn không dám mơ đến cuộc sống như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vợ à, em tính toán bán giá món phá lấu này như thế nào?" Bạch Đại Sơn hỏi.

"Năm xu một bát, tặng thêm một bát nước canh, đi thẳng đến khu dân cư để bán như vậy thì tiện cho họ về nhà cầm bát ra lấy." Sau khi tính toán kỹ càng, Lý Trình Trình quyết định để giá năm xu một bát, bởi vì nội tạng lợn thật sự rất khó chế biến, nếu bán quá rẻ thì không đáng để làm.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Bạch Đại Hà đến đây, để hai thùng rau diếp cá lên sau xe, ngập ngừng nói: "Đại Sơn, tôi có thể lấy buôn luôn bốn thùng được không?"

"Kiếm được tiền rồi sao?" Bạch Đại Sơn nhướng mày, Bạch Đại Hà đã bán một thời gian rồi, bây giờ còn chưa có ai chiếm công việc kinh doanh, vậy thì chắc chắn là kiếm được tiền.

Bạch Đại Hà gật đầu ngại ngùng: "Tôi muốn đi thêm mấy nơi nữa, bán thêm hai thùng, càng sớm càng tốt để xây nhà cho con trai rồi cưới con dâu về."

Bán được một thời gian, Bạch Đại Hà đã kiếm được kha khá tiền, mỗi ngày kiếm được hai mươi thì một tháng là sáu trăm tệ rồi, nếu một ngày kiếm được bốn mươi vậy thì một tháng là được một ngàn hai đó, chỉ cần cố gắng mấy tháng nữa thì nhà họ có thể trở thành nhà vạn tệ.

 
Bình Luận (0)
Comment