Cho nên anh ta muốn thừa dịp hiện tại thời tiết tốt kiếm thêm tiền, vậy thì khi mùa đông đến, anh ta có thể ở nhà.
"Được." Bạch Đại Sơn quay về nhà tìm Lý Trình Trình để cô lấy thêm cho anh hai thùng nữa, sau đó đưa cho Bạch Đại Hà, sau khi Bạch Đại Hà đưa tiền hai thùng sau cho Bạch Đại Sơn thì lập tức đạp xe chở bốn thùng rau diếp cá đi luôn.
Bạch Đại Hà vừa đi không bao lâu thì Bạch Đại Sơn cũng mang theo món phá lấu lên đường, Bạch Đại Sơn đi thẳng đến khu dân cư của nhà máy, bởi vì công nhân ở nhà máy phải dậy sớm đi làm, còn người nhà của họ thì phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, mua bữa sáng rồi xếp hàng mua thịt nữa.
Mọi người đi ra ngoài mua đồ thường sẽ mang theo hộp cơm hoặc giỏ đựng đồ ăn.
Bạch Đại Sơn dừng xe đạp, mới vừa mở miếng vải chống thấm ở miệng túi ra đã có người ngửi thấy mùi đi tới đây: "Đồng chí, anh bán món gì thế? Sao ngửi mùi thơm như vậy?".
"Món phá lấu chỉ năm xu một bát, mua một bát tặng một bát canh, canh dùng để hầm rau củ ăn cũng rất ngon đó." Bạch Đại Sơn giới thiệu.
Người đàn ông sắp chảy cả nước miếng ra đến nơi, nhanh chóng lấy ra năm xu: "Nhanh lên múc cho tôi một bát."
Bạch Đại Sơn múc cho anh ta một bát, anh ta không nhịn được dùng ngón tay nhón một miếng tim phổi bỏ vào miệng, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại: "Thật sự ngon quá đi, tôi chưa từng ăn món phá lấu nào ngon như thế, món ăn do đầu bếp ở quán cơm quốc doanh nấu cũng không ngon bằng món phá nấu này đó!"
"Cảm ơn anh đã khen." Bạch Đại Sơn cũng rất vui vẻ bưng cho anh ta một bát nước canh, người đàn ông cũng nếm thử một ngụm nước canh, chỉ hận không thể coi nước canh giống như nước mà uống hết, nhưng lại nghĩ đến những người trong nhà lại kìm nén lòng tham xuống.
Vì có người này khen hết lời, người bên cạnh cũng tò mò chạy đến, vì thế quầy hàng của Bạch Đại Sơn bị người ta vây xung quanh chật như nêm cối.
Người đàn ông đầu tiên mua hàng sau khi mang phá lấu về nhà, để người trong nhà ăn thử một miếng, ai cũng cảm thấy ăn rất ngon, vì thế anh ta lại lấy chiếc chậu lớn tráng men dùng để trộn mì trong nhà chạy ra ngoài, còn chưa đến gần đã thấy quầy hàng của Bạch Đại Sơn bị người ta vây quanh chật như nêm cối nên sợ mình không mua được đã hét lớn: "Đồng chí, tôi muốn mua sáu bát, sáu bát ba tệ."
Vừa nghe thấy lời này mọi người đều hít một hơi.
Wow, người này cũng giàu quá nhỉ? Thế mà dùng hẳn hai ngày tiền lương để mua một phần phá lấu, có lẽ mọi người ai cũng muốn xem anh ta có thật sự bỏ ra ba tệ để mua phá lấu không, thế nên họ dành cho anh ta một lối đi vào.
Người đàn ông thấy vậy vội vàng đưa tiền cho Bạch Đại Sơn, đôi tay nắm chặt chậu tráng men: "Đồng chí, nhanh lên, ba tệ sáu bát, là sáu bát đó đừng nhầm lẫn nhé."
Bạch Đại Sơn thấy vậy đành phải nhanh chóng múc cho anh ta, mỗi lần múc một bát, người đàn ông đứng ở bên cạnh đếm một lần, sợ múc thiếu cho anh ta, sáu bát phá lấu sắp sửa đầy cả bồn tráng men, mới chỉ thêm được hai bát nước canh mà sắp tràn cả miệng bồn.
Bản thân món canh là hàng tặng kèm, cũng không cần nhất định phải múc đủ sáu bát canh mới được, người đàn ông lập tức bưng một chậu phá lấu đầy cẩn thận đi về.
Còn những người khác nhìn thấy phá lấu bớt đi nhiều như vậy thì lập tức lo lắng, lát nữa không biết đến lượt bọn họ mua hay không.
"Mọi người xếp thành hàng, từng người đến, nếu hôm nay không mua được thì cũng không sao, ngày mai đến đây sớm một chút là được." Thấy mọi người vây kín mít xung quanh mình, Bạch Đại Sơn vội vàng nói.
Tráng để lát nữa chen nhau làm đổ xe của anh ra, làm đổ phá lấu thì muốn mua cũng không được nữa.
Mùi vị của món phá lấu này quá thơm, khiến cho những người đứng ở đó xếp hàng không nhịn được mà chảy nước miếng, bây giờ không nghĩ đến cái gì khác, chỉ muốn ăn được một miếng phá lấu đó thôi.
Nhưng hôm nay Bạch Đại Sơn chỉ mang theo một thùng ra để thử trước, một thùng này chỉ có ba mươi cân, rất nhanh bán hết rồi, phía sau những người không mua được đều thấy thất vọng, tiếc nuối vì không mua được, nhiệt tình dặn dò Bạch Đại Sơn, ngày mai đến đây sớm một chút, mang nhiều lên một chút.
Bạch Đại Sơn gật đầu liên tục.
Xe đạp không chở được mấy thùng, có lẽ ngày mai phải dùng xe ba bánh, nếu dùng xe ba bánh có thể chở thêm được mấy thùng nữa, trường hợp bán không hết thì mang về cho người trong nhà ăn là được!
Bạch Đại Sơn vừa về đến nhà đã rất hưng phấn lôi hết tiền trong túi ra đưa cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình để tiền đặt ở trên giường đếm từng tờ một: "Bảy mươi năm tệ, một thùng phá lấu bán được bảy mươi năm tệ thật ư?"
Bạch Đại Sơn hưng phấn gật đầu, chờ đợi nhìn Lý Trình Trình giống như mong được cô khen ngợi.
"Nội tạng lợn có hàm lượng nước rất cao, sau khi xử lý sạch sẽ thì một cân chỉ còn khoảng tám lạng, sẽ giảm đi 20%, cho nên tiền vốn một thùng nguyên vật liệu của chúng ta khoảng mười năm tệ, thêm một tệ tiền thuê nhân công chế biến sạch sẽ, chi phí gia công của chúng ta thêm cả phí gia vị và củi lửa thì tổng tiền vốn của một thùng khoảng hai mươi đồng tiền, sau khi trừ hết chi phí thì một thùng chúng ta có thể kiếm được năm mươi tệ tiền lãi, như vậy cũng khá tốt."
Nhìn thấy Bạch Đại Sơn vẫn nhìn mình chằm chằm, Lý Trình Trình kiễng mũi chân hôn anh một cái thật sâu, Bạch Đại Sơn hưng phấn ôm Lý Trình Trình gặm cắn một lúc rồi nói: "Vợ à, hôm nay có rất nhiều người còn chưa mua được, ai cũng muốn anh ngày mai mang đến nhiều hơn, anh tính ngày mai dùng xe ba bánh chở đi bán, chỗ em có thể làm được không?"
Lý Trình Trình gật đầu: "Có thể làm được nhưng có chút khó khăn bởi vì nồi nhà chúng ta nhỏ quá, trước mắt chúng ta cứ bán một tuần để xem doanh số lớn nhất ở trên thị trấn là bao nhiêu, sau đó chúng ta sẽ đi cửa hàng sắt đặt riêng hai chiếc nồi to, về sau hai nồi cùng nấu, làm nhiều cũng không cần phải lo lắng không bán được, có thể giống như rau diếp cả bán sỉ cho người khác mang đi bán."
Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình một lúc, không ngờ được cô lại giỏi kiếm tiền như thế, mình đúng là nhặt được kho báu mà: "Nếu muốn đặt riêng chảo sắt lớn hơn, vậy thì anh sẽ ở trong sân đắp thêm một bệ bếp lớn hơn nữa, nếu không bệ bếp ở trong nhà bếp không đặt được chảo sắt lớn.
"Được, nếu không hôm nay anh đi tìm thợ rèn đặt riêng hai chiếc chảo sắt lớn đi! Nhớ đặt thêm mấy chiếc nữa, dù sao chúng ta có chỗ để, nhỡ về sau nồi hỏng rồi đi làm cái khác cũng tốn thời gian." Có một cái hang thật sự rất tốt, cái hang dùng để chứa đồ linh tinh, còn đường hầm dùng để nuôi trồng, hai bên cùng làm.
Bạch Đại Sơn lại ôm Lý Trình Trình gặm cắn thêm lúc nữa mới đi ra ngoài làm việc.
Lý Trình Trình lấy phần nội tạng cần làm sạch hôm nay ra khỏi hang, sau đó đi làm việc của mình, đợi có người chuyên môn đến đây giúp cô làm sạch là được rồi, may mà trước đây cô hay đi chợ mua sẵn một ít nội tạng lợn nếu không chưa chắc đã đủ dùng cho đến khi đi lò mổ nhập hàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày tiếp theo, Bạch Đại Sơn dùng xe ba bánh chở bốn thùng phá lấu và hai thùng nước canh đi thị trấn, anh còn chưa đến được chỗ hôm qua bày bán hàng đã bị người ta vây quanh chật như nêm cối, Bạch Đại Sơn đành phải mở ra bán ngay tại chỗ.
Có lẽ bởi vì ngày hôm qua phát s.ú.n.g đầu tiên nổ ra ở đây khiến cho danh tiếng món phá lấu của anh truyền xa, chỗ bán của Bạch Đại Sơn không đổi, ở luôn khu dân cư này bán hết sạch bốn thùng phá lấu, kể cả nước canh cũng bị múc sạch sẽ hết.