Có khi mang thêm hai thùng nữa vẫn có thể bán được hết, nhưng ngăn của xe ba bánh cũng không to lắm, cũng không chứa được quá nhiều thùng gỗ, để được nhiều nhất khoảng tám thùng mà thôi, nếu không bỏ được nước canh đi thì biết phải làm sao?
Đợi đến lúc trong nhà có chảo to rồi có thể thử làm năm thùng phá lấu và ba thùng nước canh.
Vậy thì một ngày có thể kiếm được hơn hai trăm tệ, về sau không cần biết vợ anh muốn làm gì thì cũng có vốn để làm.
Về đến nhà, Bạch Đại Sơn lập tức đưa tiền kiếm được hôm nay cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nhanh chóng bỏ ra đếm, không ngờ hôm nay kiếm được những hai trăm ba mươi tệ: "Không tệ, không thệ nha, chúng ta tiếp tục cố gắng, tranh thủ nghỉ hưu sớm nhé."
"Vợ à, vậy em tính xem khen thưởng anh như thế nào?" Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng, nụ cười trên mặt lại càng thêm đáng khinh.
Lý Trình Trình đưa tay đẩy cằm anh đang sấn đến, trừng mắt nhìn: "Bình thường em khen thưởng cho anh còn chưa đủ hay sao? Anh chú ý một chút đi, lát nữa thím hai của anh đến đây chế biến nguyên liệu nấu ăn cho chúng ta đó."
Bạch Đại Sơn bế Lý Trình Trình đặt lên bàn bên cạnh, rồi đặt hai tay trên bàn bên cạnh cô, nhìn cô nghiêm túc nói: "Vợ à, nếu không gặp được em thì chắc bây giờ anh đang vất vả giống mọi người, ngay cả cơm còn không có mà ăn thì sao có được cuộc sống như bây giờ?"
"Đấy là do mắt nhìn người của anh tốt, gặp được người có tiềm năng vô hạn là em, được gọi là cổ phiếu tiềm năng." Lý Trình Trình mỉm cười một tay ôm lấy vai Bạch Đại Sơn, tay kia chọc vào má anh, đúng là chỗ có núm đồng tiền của anh: "Cho nên anh cũng không được ngớ ngẩn nữa nhé! Nếu không em sẽ giúp người khác kiếm tiền đó."
Trong đầu cô còn nhiều biện pháp để kiếm tiền lắm, như thế này đã là gì đâu.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào sức lao động để kiếm tiền, tương lai cô có thể dựa vào tri thức, dựa và đầu óc và khoa học kỹ thuật nữa, sau này cô sẽ còn kiếm được càng nhiều tiền, nhiều đến mức không thể đo được luôn ấy chứ.
"Nghĩ cũng không được nghĩ." Bạch Đại Sơn đưa tay gõ nhẹ vào chiếc mũi thanh tú của Lý Trình Trình: "Cả đời này em chỉ có thể làm vợ của anh thôi."
Muốn kiếm tiền cho người khác thì đợi đến kiếp sau đi!
Nghĩ rằng bà nội của Bạch Thư Lễ chắc là sắp tới rồi, Lý Trình Trình đẩy Bạch Đại Sơn ra, chỉnh lại quần áo tóc tai của mình rồi đi ra ngoài làm việc.
Ngoại trừ việc làm món phá lấu ra thì cô còn làm món rau diếp cá trộn nữa, hiện tại Bạch Đại Hà một ngày lấy buôn bốn thùng là tám mươi tệ, đây cũng không phải số tiền nhỏ nên cô cũng sẽ không bỏ qua.
Vì muốn đắp thêm một bệ bếp nữa ở trong sân cho nên Bạch Đại Sơn đi ra ngoài lấy bùn trước, đến lúc đấy tìm một góc phù hợp đắp bệ bếp mới chuyên dùng để nấu phá lấu, vậy thì chỉ cần nấu một lần cũng nấu được rất nhiều, không cần phải tốn thời gian cả ngày để nấu món này.
Vào giờ ăn trưa, một mình Lý Trình Trình đạp xe đi đến lò mổ để tìm hiểu về việc nhập hàng, bây giờ một ngày phải bán được hơn một trăm cân món phá lấu, nếu không nhập hàng sớm thì những nguyên vật liệu lần trước cô mua ở chợ chắc chắn không đủ để bán, đến lúc không có hàng bán bị người ta tình cờ chiếm mất việc buôn bán này thì phải làm sao bây giờ?
Vậy thì chẳng phải là cô may áo cưới cho người khác mặc à?
Đi vào trước cửa lò mổ, nhìn thấy ông cụ ngồi ở trong trạm gác bảo vệ, Lý Trình Trình đi đến nhẹ nhàng gõ cửa: "Bác à, bác còn nhớ cháu chứ?"
Ông cụ chống vào bàn đứng lên, gật đầu liên tục, ông tất nhiên nhớ rõ chứ vì đây chính là ân nhân cứu mạng của ông, nếu không có cô gái này cứu ông thì chắc ông đã mất mạng rồi, cái gì có thể quên được chứ ơn cứu mạng là không thể quên.
"Cô bé, lần trước cháu muốn hỏi có thể tự nhập hàng hay không nhỉ? Để ông đưa cháu gặp người phụ trách trong này, dù sao ông cũng chỉ là một bảo vệ trông cửa nên cũng không dám nói những chuyện như thế này." Ông cụ bảo vệ từ trong trạm gác đi ra, đưa Lý Trình Trình vào trong lò mổ cùng với ông.
Lý Trình Trình do dự một chút sau đó nhấc chân đuổi kịp, lúc này lò mổ rất yên tĩnh không có một tiếng động nào, chắc là mọi người đang nghỉ trưa.
Ông cụ đưa Lý Trình Trình đến bên ngoài một phòng làm việc, đưa tay gõ cửa, nghe thấy bên trong nói "tiến vào" mới mở cửa, dẫn Lý Trình Trình đi vào: "Giám đốc, đây là người tôi nói với anh lần trước, người muốn nhập hàng từ trong xưởng của chúng ta."
Tuy Lý Trình Trình cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô cũng biết nếu muốn làm ăn, vậy thì nhất định sẽ càng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người, cho nên cô dùng hết dũng khí ra bước lên trước, lễ phép nói: "Xin chào giám đốc, tôi là Lý Trình Trình, tôi muốn tìm hiểu một chút xem tôi có thể nhập hàng trực tiếp từ lò mổ hay không? Tôi muốn mua nội tạng lợn và nội tạng bò, nếu có nội tạng của gà vịt hay ngỗng cũng lấy luôn."
Lý Trình Trình nói xong liếc nhìn bảng tên trên bàn giám đốc, nhìn thấy tên bên trên là ba chữ "Dương Chính Khí" thì ngạc nhiên, bởi vì bốn chữ hạo nhiên chính khí hay được sử dụng cùng nhau, cho nên bên trên giám đốc chắc chắn có một người anh gọi là Dương Hạo Nhiên.
"Nội tạng gia súc có mùi rất thối, những người muốn mua thực ra không có mấy, lò mổ thường phân phát cho công nhân coi như thưởng trong dịp ngày lễ tết nhưng cũng không thể sử dụng hết được, nếu có người muốn lấy sỉ tất nhiên là được, cô muốn lấy sỉ hay sao?"
Dương Chính Khí đẩy lại cặp kính trên sống mũi lên, bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương khéo léo, nhìn qua giống như một kẻ cặn bã giả đứng đắn, cho người ta cảm giác rất cấm dục.
Dương Chính Khí đánh giá cô bé đứng trước mặt, hóa ra đây là ân nhân cứu mạng của cha hắn à, nếu không có cô thì có thể cha của hắn đã không còn nữa, cũng nhờ có cô mà vấn đề sức khỏe của cha hắn tồn tại bao lâu nay mới kiểm tra ra được.
Vậy nên kể cả không thể cho cá nhân mua sỉ, hắn cũng sẽ đồng ý cho cô mua sỉ, hơn nữa bây giờ đang có chính sách khuyến khích nông dân tự mình tìm kiếm cơ hội kinh doanh, phía bọn họ cũng muốn có người đến mua sỉ, điều này cũng giúp cho lò mổ giải quyết được vấn đề không phải sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng vậy, đúng là tôi muốn mua sỉ, chỗ các anh có yêu cầu gì đối với mua sỉ không? Mỗi lần tối thiểu cần lấy bao nhiêu? Và giá cả thì như thế nào?"
Ở trong chợ lớn, đầu lợn ở các quầy bán thịt là bốn xu một cân, móng lợn là năm xu một cân, đây là giá bán lẻ, người ta cũng muốn kiếm tiền cho nên giá bán sỉ chắc là sẽ bằng nửa giá bán lẻ, có nghĩa là giá sỉ đầu lợn khoảng hai xu, còn móng lợn khoảng hai xu rưỡi.
Nhưng cũng không biết người ta có ý ức h.i.ế.p phụ nữ như cô hay không, cố ý bắt chẹt cô thì cũng khó mà nói.
Dương Chính Khí nói với ông cụ: "Bác à, phiền bác đi đếm xem trong xưởng còn bao nhiêu nội tạng."
"Được." Ông cụ nhận được mệnh lệnh vội vàng xoay người đi ra ngoài.
"Việc đếm số lượng cần một chút thời gian, trước tiên cô cứ ngồi một lúc đã!"
"Cảm ơn giám đốc Dương." Lý Trình Trình sau khi cảm ơn xong thì đi đến ghế dựa bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Dương Chính Khí rót một chén nước đưa đến cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình hơi ngạc nhiên, sau đó đưa tay cầm lấy: "Cảm ơn giám đốc Dương."
"Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng." Dương Chính Khí nói.