Nghe vậy Lý Trình Trình càng kinh ngạc hơn, cô nhìn hắn ta đầy hoài nghi, Dương Chính Khí chỉ nói: "Tôi muốn cảm ơn cô trên hai phương diện, đầu tiên là bởi vì cô đã giúp nhà máy của chúng tôi giải quyết khó khăn mà trước giờ chưa có cách xử lý, thứ hai là bởi vì cô đã cứu cha của tôi, còn để chúng tôi đưa ông đến bệnh viện kiểm tra kết quả phát hiện ra tim của ông có vấn đề, kịp thời sử dụng thuốc, sau này chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì thân thể của cha tôi sẽ không có vấn đề gì lớn nữa."
Lúc này Lý Trình Trình mới chợt hiểu ra: "Hóa ra ông lão bảo vệ ngoài cổng là cha của giám đốc Dương à? Chẳng qua nhìn không ra..."
Một người thì còn trẻ như thế, còn một người lại lớn tuổi rồi, nhìn giống như ông cháu hơn là cha con.
Trước đây cô cũng từng đoán được ông lão là cha của một vị lãnh đạo nào đó, không nghĩ đến lại là cha của giám đốc, xem ra cô đoán cũng chuẩn đấy chứ.
"Bởi vì tôi sinh ra muộn nhất cho nên nhìn tương đối trẻ, thật ra bên trên của tôi còn có một người anh cả nữa, anh là một người anh hùng bảo vệ đất nước, bởi vì anh ấy mất rồi cho nên cha mẹ mới sinh thêm tôi, nếu không trên đời này đã không có tôi rồi, có thể nói sự tồn tại của tôi là do anh cả dùng tính mạng để đổi lấy." Dương Chính Khí nói xong lại có chút buồn bã, anh cả của hắn nhập ngũ năm mười năm tuổi, khi c.h.ế.t cũng mới có mười chín mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng là vì có bọn họ gánh vác gánh nặng đi trước cho nên bây giờ mọi người mới có thể sống ổn định, họ là những người anh hùng đáng được ghi nhớ suốt đời." Nghe đến đấy Lý Trình Trình tạm thời cũng không biết nói thêm gì nữa.
Chỉ nói ra vài câu rất khách sáo.
Cô thật sự không nghĩ đến mình sẽ đoán chuẩn như thế, Dương Chính Khí đúng là có một người anh trai tên là Dương Hạo Nhiên, lại còn là một người anh hùng bảo vệ tổ quốc
Đợi một lúc thấy ông lão cầm một tờ danh sách quay lại: "Giám đốc, hiện tại nội tạng lợn có hơn một ngàn cân, nội tạng gà vịt ngỗng tất cả có một nghìn hai trăm cân, móng lợn còn có hơn ba trăm cân."
Một bộ nội tạng lợn nặng khoảng bốn năm chục cân, bây giờ ở đây có hơn một nghìn cân nội tạng chứng tỏ đêm qua lò mổ chắc hẳn xử lý hơn hai trăm con lợn, cả thị trấn Thần Quang chỉ có một lò mổ này, vừa cung cấp thịt cho thị trấn Thần Quang vừa cung cấp cho huyện nữa, thậm chí cũng có nơi khác đến mua sỉ thịt về bán, cho nên một ngày tiêu thụ số lượng lớn như vậy cũng là chuyện bình thường.
"Đồng chí Lý Trình Trình, cô cần cái gì? Bao nhiêu cân?" Dương Chính Khí lên tiếng hỏi.
"Tôi muốn xem giá cả như thế nào, nếu giá có thể thấp hơn một chút thì tôi có thể lấy toàn bộ." Hơn một nghìn cân nội tạng lợn, sau khi xử lý xong chắc còn khoảng hơn tám trăm cân, chỉ cần bốn ngày là có thể bán hết rồi cho nên ở trong mắt của Lý Trình Trình thì một nghìn cân cũng không quá nhiều.
"Nếu cô có thể lấy toàn bộ thì để giá một xu một cân cho cô nhé, vậy được không? Bao gồm cả móng heo đều để lại cho cô, được chứ?" Đôi mắt của Dương Chính Khí sáng như sao nhìn chằm chằm Lý Trình Trình, làm cho cô thấy hơi xấu hổ.
Lý Trình Trình suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: "Có thể, nhưng có thể nhờ giám đốc Dương sắp xếp người chở những thứ này đến cạnh khu rừng phía trước có được không? Như vậy tôi cũng tiện kéo đi hơn."
Bây giờ là ban ngày, ở bên ngoài cô cũng không thể công khai gian lận được, cô chỉ có thể nhờ họ đưa đồ đến khu rừng đó, địa điểm cũng hẻo lánh, từ lò mổ không thể nhìn đến chỗ khu rừng kia được, vậy thì thích hợp cho cô gian lận.
Nếu không cô làm sao có thể vận chuyển hơn hai nghìn cân nội tạng về được?
Nếu ban ngày ban mặt vận chuyển đồ về, để người trong thôn nhìn thấy hỏi cô làm gì thì cô biết giải thích như nào đây?
Dương Chính Khí đồng ý yêu cầu của Lý Trình Trình, viết hóa đơn cho cô sau đó để ông lão đưa Lý Trình Trình đi thanh toán, thấy Lý Trình Trình có thể thanh toán hóa đơn tại chỗ, Dương Chính Khí biết trên người cô chắc chắn có nhiều hơn hai trăm năm mươi tệ, bởi vì không có khả năng trùng hợp cô mang theo vừa đủ hai trăm năm mươi tệ theo.
Nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của cô đã biết không giống với dáng vẻ không mang theo đủ tiền, cho nên trên người cô chắc chắn không chỉ có ít tiền như vậy.
Trong thời buổi này, một cô gái còn trẻ như thế mà có thể mang theo người số tiền lớn mấy trăm tệ, cũng khiến cho Dương Chính Khí lau mắt mà nhìn, kể cả chính bản thân hắn cũng không có cách nào lấy ra một khoản tiền lớn như vậy trong một lần được.
Tuy tiền lương của hắn rất cao, nhưng hắn còn phải chi trả cho sinh hoạt nữa, không thể tiết kiệm hết được, một năm có thể tiết kiệm được ba bốn trăm tệ là đã rất nhiều rồi, thế mà người ta lại mang theo người nhiều tiền như thế, đó không phải là sự tồn tại mà hắn ngưỡng mộ hay sao?
Lý Trình Trình sợ lò mổ sau này sẽ cắt đứt nguồn hàng của cô cho nên cô còn ký một hợp đồng với Dương Chính Khí, sau này cung cấp hàng hóa cho đơn vị của nhà nước xong còn thừa lại hàng hóa sẽ ưu tiên cung cấp cho cô, nếu có người khác muốn nhập hàng thì bọn họ cũng không thể chặt đứt con đường làm giàu của người ta, để cho họ năm mươi đến một trăm là được rồi, số lượng lớn để lại cho cô.
Dương Chính Khí cũng đồng ý, bởi vì người có thể giải quyết phiền toái cho bọn họ như Lý Trình Trình cũng không nhiều lắm, bọn họ cũng phải giữ chặt đối tượng hợp tác này, bây giờ nhu cầu của mọi người đối với thịt lợn càng ngày càng nhiều, sau này chỉ có nhiều hơn nữa, vậy thì nội tạng cũng sẽ ngày càng nhiều hơn.
Bây giờ nhiệt độ không khí đang không cao lắm còn tốt, chứ đến khi mùa hè nắng nóng, nội tạng không kịp thời xử lý sẽ bốc mùi trong lò mổ không ai ngửi được, điều kiện môi trường sẽ tồi tệ hơn.
Công nhân lò mổ dùng xe đẩy nhỏ giúp Lý Trình Trình đưa toàn bộ hàng hóa đến khu rừng bên kia, Lý Trình Trình đợi người ta về hết rồi thì thu hết hàng hóa vào trong hang động, rồi lên xe đạp rời đi.
Cô đi về bằng đường vòng bởi vì nếu đi qua lò mổ thì ông lão đứng ở cạnh cửa có khả năng sẽ nhìn thấy cô, vì tránh cho rắc rối không cần thiết, Lý Trình Trình đi đường vòng qua thôn khác về.
Bây giờ có nhiều nguyên liệu như vậy, về sau khả năng mỗi ngày đều sẽ nhiều như thế mà để cho một mình thím hai của Bạch Đại Sơn xử lý sạch sẽ thì không kịp được, hơn nữa cũng không theo kịp được tốc độ sử dụng, cho nên ngày hôm sau Lý Trình Trình gọi cả Tôn Tố Nga, Triệu Quyên Quyên, Lý Hồng Mai đến, giá tiền thuê giống nhau một tệ một ngày, để các cô ấy học theo thím hai của Bạch Đại Sơn xử lý sạch sẽ những nguyên liệu nấu ăn đó.
Nhưng hiện tại Lý Trình Trình tạm thời chỉ làm món phá lấu từ nội tạng lợn, còn nội tạng bò và nội tạng gà vịt ngỗng thì làm sạch sẽ cất gọn rồi đặt ở trong hang động bảo quản, chờ đến khi món phá lấu từ nội tạng lợn không còn tốt nữa thì đổi sang món khác.
Bởi vì cô ấy có thể chấp nhận mọi thứ bị mọi người học theo được chứ không phải lập tức toàn bộ bị người ta học theo, từ từ từng cái một, cô luôn có thời gian để điều chỉnh và chuyển hóa đúng không?
Chỉ cần còn nắm tay nghề trong tay, Lý Trình Trình không lo lắng sau này không kiếm được tiền.
Ba người nhóm Tôn Tố Mai nghĩ nội tạng này là Lý Trình Trình thu mua cho quán cơm nên cũng không thắc mắc nhiều, các cô còn phải cảm ơn Lý Trình Tình đưa cơ hội kiếm tiền cho mình, thì sao phải thắc mắc gì nhiều đâu?
Từ khi Lý Trình Trình nhập hàng từ lò mổ, sau khi trong nhà có bệ bếp mới với chảo sắt lớn, Bạch Đại Sơn vẫn dùng xe ba bánh chở năm thùng phá lấu và ba thùng nước canh đến thị trấn bán ở những nơi đông người, mỗi ngày có thể bán được hơn hai trăm gần ba trăm tệ.