Món phá lấu, rau diếp cá và cửa hàng tươi sống, hiện tại ba công việc kinh doanh cùng một lúc thì một ngày bọn họ thu được hơn bốn trăm tệ, có khi còn lên đến năm trăm, đến cuối năm nay, tiền tiết kiệm của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sẽ được khoảng hơn mười vạn rồi.
Bạch Đại Hà ở trên thị trấn bán rau diếp cá đương nhiên biết bây giờ Bạch Đại Sơn đang bán món phá lấu, thật sự thì anh ta không ngưỡng mộ Bạch Đại Sơn mà là khâm phục Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, sao đầu óc của họ có thể kiếm tiền nhanh như thế được?
Mới vừa đưa việc kinh doanh rau diếp cá cho anh ta xong họ lại lập tức kinh doanh món phá lấu, sao họ có thể thông minh như vậy chứ?
Bình thường có rất ít người ăn nội tạng lợn, sau khi qua tay bọn họ chế biến thì biến thành một món ngon mà ai cũng muốn ăn, làm anh ta không thể không khâm phục họ.
Bạch Đại Sơn không phải ngày nào cũng bán ở trên thị trấn, vì anh sợ mỗi ngày mọi người ăn thì sẽ nhanh chán, cho nên thi thoảng anh cũng sẽ lái xe ba bánh đi lên huyện, chẳng qua mỗi lần mới đi được nửa đường thì đã bán hết rồi.
Bởi vì trên đường từ thị trấn đi đến huyện cũng có rất nhiều người, hơn nữa càng gần đến huyện thì càng thịnh vượng nên người ta cũng bỏ ra càng nhiều tiền hơn, còn có người muốn nhập hàng của Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn bàn bạc với Lý Trình Trình xong thì thống nhất bán năm mươi tệ một thùng, nếu người ta đồng ý thì sẽ cung cấp hàng cho họ.
Vậy thì hai vợ chồng có thể kiếm ba mươi tệ một thùng, mà người nhập hàng cũng có thể kiếm được hai mươi năm tệ một thùng, mọi người cùng kiếm được tiền.
Sau khi có người nhập hàng từ trong tay họ, Bạch Đại Sơn không cần phải vất vả lái xe ba bánh đi bánh hàng rong nữa, mỗi ngày dùng xe ba bánh chở phá lấu đến địa điểm hẹn trước, tiếp theo là tiền trao cháo múc, giao hàng xong anh ấy có thể về nhà luôn.
***
Chưa đầy nửa tháng sau khi Lý An An trở về, cô đã bán hết quần áo cũ do hàng xóm xung quanh ở thị trấn Thượng Hòa cho cô.
Một bộ bán mấy tệ, cô lãi được mấy chục tệ.
Chuyện này làm cô thu được lợi ích, sau đó viết thư cho người hàng xóm lần trước đưa quần áo cũ cho cô, nhờ cô ấy hỗ trợ thu quần áo cũ của từng nhà trả năm xu một bộ đồ, quần áo có miếng vá thì không lấy.
Cô bán qua tay mấy đồng một bộ là có thể kiếm bộn tiền rồi.
Giữa trưa hôm nay, Lý An An từ trường học bước ra, cô đang định đi thăm ông nội, báo cho ông nội biết tin tức tốt.
Tuy nhà họ Trình và nhà họ Quý đối xử với cô không được tốt lắm, cũng chưa cho cô được thứ gì đáng giá, nhưng Quý gia đã thừa nhận cô, đây là một khởi đầu tốt.
Chờ sau khi thi đại học xong, cô lại đến thị trấn Thượng Hòa, đến lúc đó cư xử tốt một chút thì sau này chắc chắn nhà họ Quý sẽ đối xử bình đẳng với cô.
Chẳng qua Lý An An vừa mới đi đến gần cổng trường đã nhìn thấy Vệ Phi bước xuống từ một chiếc ô tô nhỏ, hơn nữa trên tay còn ôm một bó hoa to, cũng không biết loại hoa gì nhưng nhìn thấy rất đẹp.
Vệ Phi vừa xuất hiện, tất cả các học sinh ngoại trú phải về nhà ăn cơm đều đứng ở đó, dùng ánh mắt tò mò nhìn Vệ Phi, không biết nam sinh có tiền như vậy đến trường của họ để tìm ai.
Đến khi nghe thấy Vệ Phi gọi "An An, hơn nữa đi về phía Lý An An, mọi người lập tức hiểu rõ người này đến đấy để tìm Lý An An.
Sao số của Lý An An lại tốt như vậy cơ chứ, đầu tiên là được gia tộc lớn như nhà họ Quý nhận về, hiện tại lại có người đàn ông có tiền đến đây tìm cô ta, nếu không phải người theo đuổi thì cũng là vị hôn phu rồi!
Lý An An lần này đột nhiên được một bước nhảy vọt về giai cấp, sau này cô ta không phải là đối tượng mà người thường có thể so sánh được nữa.
"Vệ Phi, sao anh lại ở đây?" Khi nhìn thấy Vệ Phi đến, Lý An An cảm thấy rất kích động, khi cô ta nhìn thấy chiếc ô tô nhỏ đỗ ở ven đường thì càng kích động thêm.
Tài xế của Trình Tuyết Dương đã lái xe quay về thị trấn Thượng Hòa từ lâu, không có ai đưa Lý An An đi học, bây giờ Vệ Phi đến rồi, sau này cô có thể ngồi trên ô tô nhỏ để đến trường, sẽ làm cho người ta ngưỡng mộ c.h.ế.t mất.
"Đã nhiều ngày không gặp tiểu thư An An rồi, tôi thật sự rất nhớ em, vì thế sau khi xử lý xong công việc trong nhà thì lập tức chạy đến đây, cũng may tiểu thư An An còn chưa quên tôi, nếu không tôi nhất định sẽ buồn c.h.ế.t mất." Vệ Phi đi đến trước mặt Lý An An, đưa bó hoa trong tay cho cô ta.
Hoa này được cắt từ trong sân của Lâm lão phu nhân, vì để cho hắn có thể cưới được Lý An An, Lâm lão phu nhân thật sự bằng lòng từ bỏ chúng.
Thấy mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, trong lòng Lý An An khỏi nói có bao nhiêu đắc ý, cô ta ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo, sau đó đưa tay nhận bó hoa Vệ Phi đưa cho, để lên mũi ngửi: "Hoa này thơm quá!"
Vệ Phi gật đầu mỉm cười: "Đây là hoa do lão phu nhân nhà tôi tự mình trồng, tự mình cắt xuống cho em đấy! Lão phu nhân nhà tôi cũng rất thích em."
Lý An An nhướng mày ngạc nhiên: "Vệ lão phu nhân của nhà họ Vệ biết em sao?"
Vệ Phi gật đầu: "Nhà họ Quý vì em mà tổ chức tiệc nhận thân lớn như vậy có ai là không biết đâu? Lão phu nhân nhà tôi tất nhiên cũng biết, hơn nữa bà ấy còn rất thích em, vẫn luôn nói là mấy năm nay em ở nông thôn phải chịu khổ rồi."
Lý An An rất vui vẻ, Vệ lão phu nhân thích cô ta như thế, vậy thì chắc chắn không lạnh nhạt với cô ta giống như Quý lão phu nhân, nghĩ thấy chính mình sắp có được một chỗ dựa lớn như thế, Lý An An thấy rất tự hào.
"Tiểu thư An An, em còn chưa ăn cơm trưa nhỉ? Bây giờ đến lượt tôi mời em ăn cơm trưa nhé được không?" Vệ Phi nhướng mày nói.
Lý An An vui vẻ gật đầu.
Vì thế Vệ Phi mở cửa xe, đưa Lý An An lên xe, học sinh đang xem xung quanh nhìn thấy cảnh này đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô ta, hiện tại Lý An An thăng cấp rất nhanh, không phải là người mà bọn họ có thể so sánh được.
Đến khi xe dừng ở cửa một tòa nhà hai tầng, Lý An An nhướng mày ngạc nhiên: "Vệ Phi, không phải nói mời em ăn cơm hay sao? Tại sao lại đưa em đến đây?"
"Chính là mời tiểu thư An An ăn cơm nha, chỉ là đến nhà tôi ăn cơm thôi." Vệ Phi xuống xe trước sau đó đi đến mở cửa xe cho Lý An An, giải thích với cô ta: "Vì có thể làm bạn với tiểu thư An An tốt nhất, tôi đã mua lại tòa nhà này, sau này tiểu thư An An chỉ cần học tập tốt, còn tôi sẽ phụ trách các vấn đề về sinh hoạt hàng ngày của em."
Lý An An mở to mắt khiếp sợ, không nghĩ Vệ Phi sẽ vì cô ta mà làm nhiều như thế, cô ta đột nhiên cảm động, từ nhỏ tới lớn, chưa có ai vì cô ta mà làm nhiều như thế, kể cả cha mẹ cô ta cũng không làm được như vậy.
Cô ta thường xuyên than thở với cha mẹ rằng trường học cách nhà xa quá, mỗi ngày đi bộ đi học thật sự rất mệt mỏi, bảo trong nhà mua xe đạp cho cô ta hoặc ở trên thị trấn thuê phòng ở mà họ đều không đồng ý, không nghĩ đến hiện giờ Vệ Phi lại vì cô ta mà làm được điều này.
Vệ Phi mở cửa đưa Lý An An vào trong, dẫn cô ta đến thẳng nhà ăn, mở lồng bàn trên bàn cơm ra: "Tôi đã đi đến khách sạn quốc doanh để mua đồ ăn nấu sẵn, em ăn thử xem."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật ra đồ ăn này là do hắn tìm thím ở nhà bên cạnh nấu giúp hắn, cho bà ấy một xu tiền công, tuy rằng Lâm lão phu nhân cho hắn một chút tiền nhưng không phải rất nhiều, hắn còn muốn giữ lại cho bản thân mình tiêu nữa, sao có thể dùng hết trên người Lý An An được?
Sở dĩ nói là đồ ăn của khách sạn quốc doanh để cho Lý An An cảm thấy hắn rất coi trọng cô ta, để cô ta thích hắn mà thôi!