Thời đại này cuộc sống của con gái khổ như thế nào cô rất thấu hiểu, cô thật sự không muốn nhìn thấy con gái phải trải qua ngày tháng khổ cực, nếu ai có nhân phẩm tốt, ngoan ngoãn biết điều cô sẽ giúp đỡ một chút.
Về phần những kẻ xấu xa nhà họ Lý thì thôi, bọn họ không xứng đáng.
Ở những năm tám mươi, ngày thi đại học là ngày bảy tháng bảy đến ngày chín tháng bảy.
Tổng cộng trong ba ngày thi năm môn, chia ra ba ngày thi thì nửa ngày thi một môn.
Tháng bảy còn chưa hết mùa mưa, ngày thi đại học trời mưa liên miên, Lăng Nhược Tuyết mặc áo mưa mà Lý Trình Trình đưa cho cô, vì sợ ướt cả giày với tất cô còn mang thêm một đôi nữa đến trường học, sau khi đến trường thi cởi giày và tất ướt ra rồi đổi thành đôi khô.
Hôm nay là ngày quan trọng nhất của các thí sinh, hầu như mỗi thí sinh đều có người thân đi cùng, sau khi thấy con nhà mình vào phòng thi rồi thì đứng bên ngoài, có người cầm ô, có người mặc áo mưa đội mũ cói, có người đứng dưới mưa luôn.
Gần đây Lý An An không về nhà nên Mạnh Thanh Thanh cũng không biết thi đại học là ngày nào, phải hỏi Lăng Nhược Tuyết mới biết được, sáng sớm Mạnh Thanh Thanh đã chạy đến cổng trường muốn gặp Lý An An.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ là bà ta không biết Vệ Phi đã đưa Lý An An vào trường thi từ lâu rồi.
Vệ Phi tự mình đưa Lý An An đến trường thi lại dẫn đến một đợt thảo luận của mọi người, rất nhiều người ngưỡng mộ Lý An An tốt số, gặp được một người đàn ông đối xử toàn tâm toàn ý với cô ta như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày thi cuối cùng cũng đã đến, sau khi thi xong từ trường thi ra, Lăng Nhược Tuyết nhìn thấy Lý Trình Trình đứng ở bên cạnh mẹ của cô, khó hiểu hỏi: "Sao cô lại đến đây?"
"Có việc đi qua đây thì tiện đường vào gặp cô, cô thi như thế nào?" Lý Trình Trình đưa hộp cơm ra: "Ở đây có trái cây, cô ăn trước một ít để hạ hỏa nhé."
"Thi cũng tạm được." Lăng Nhược Tuyết cầm lấy hộp cơm: "Không ngờ tới tài liệu lần trước cô tặng cho tôi rất có ích đấy, nhiều câu hỏi trong bài thi đều có ở trong đó, tôi chỉ cần áp dụng là được."
"Vậy chúc cô thi đỗ vào trường đại học mong muốn." Tài liệu ôn tập đó là do Lý Trình Trình cẩn thận chọn lựa, đi thi đại học có tác dụng hay không thì cô không biết, nhưng dùng để nâng cao kết quả học tập thì chắc chắn là được.
Lý An An từ trường thi đi ra, nhìn thấy Lý Trình Trình đứng cùng một chỗ với Lăng Nhược Tuyết cười nói cảm thấy không vui: "Mẹ nhìn Lý Trình Trình kìa, chị gái của cô ta là con đi thi đại học mà cô ta không quan tâm lại đi quan tâm tình địch của mình."
Mạnh Thanh Thanh không biết nói gì nữa: "Con đã quên nó đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý rồi à? Con quên mình không phải là chị em ruột với nó rồi à?"
Lý An An bị mắc nghẹn, không vui nói: "Mẹ có phải là mẹ của con không vậy? Đáng lẽ mẹ phải cùng con chửi mắng cô ta chứ không phải nói với con những điều đó."
Cô ta chỉ muốn mắng chửi Lý Trình Trình thôi, không cần biết bây giờ như nào thì hai người cũng là chị em mười chín năm, thi đại học là chuyện lớn của đời người, Lý Trình Trình lẽ ra phải đến hỏi thăm tình hình một chút chứ? Thế mà lại chạy đến quan tâm tới Lăng Nhược Tuyết, cô ta không biết Lăng Nhược Tuyết thích Cố Trạch à?
Mẹ Lăng nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi, mẹ nấu thịt kho tàu đãi con mới được, Trình Trình cũng đến nhà ăn cơm nhé!"
"Không cần đâu thím, cháu còn có việc cần giải quyết nữa, thím với Lăng Nhược Tuyết đi về cẩn thận nhé." Lý Trình Trình từ chối lời mời của mẹ Lăng, mỗi ngày cô đều có thể ăn ngon được cũng không thèm ăn thịt kho tàu, để cho người nhà họ Lăng tự mình bồi bổ thôi.
Lăng Nhược Tuyết nhướng mày nhìn Lý Trình Trình: "Nếu ngày mai không mưa thì cô nhớ sang nhà tìm tôi nhé!"
Lý Trình Trình hiểu ý của cô, cô muốn ngày mai bắt đầu đi bán kem, bắt đầu bán sớm một ngày là có thể sớm một ngày kiếm được tiền, đồng ý gật đầu: "Được, tôi sẽ đến tìm cô."
Sau đó rời đi, không cùng mẹ con Lăng Nhược Tuyết cùng quay về thôn, cô muốn đến cửa hàng thực phẩm tươi sống xem tình hình như thế nào, rồi đi dạo xung quanh xem thị trường bây giờ ra sao, dù sao mỗi lần lên thị trấn đều là đến cửa hàng thực phẩm lấy tiền, cũng chưa kịp quan sát xung quanh.
Hiện nay số người tự kinh doanh so với năm ngoái nhiều hơn, năm ngoái cả nước chỉ có mười mấy vạn mà năm nay lên đến hơn một trăm vạn, có thể nói người dũng cảm vẫn rất nhiều, nhưng có thể kiếm được tiền hay không, tỉ lệ như thế nào thì không ai biết được.
Càng ngày càng nhiều những người bán hàng rong nên cửa hàng thực phẩm tươi sống của Lý Trình Trình cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bởi vì rau dại và rau dưa của cô giá bán đều rất cao, trong khi đó các chú nông dân tự gánh hàng vào trong phố bán giá rẻ hơn nhiều nên người mua chỉ có thể chọn một.
Cô không thể mua hết được những sản phẩm nông sản của các chú nông dân.
Nhưng tạm thời việc kinh doanh của cửa hàng thực phẩm tươi sống vẫn chưa chịu ảnh hưởng gì, chủ yếu do cửa hàng của Lý Trình Trình có đầy đủ các loại từ gia cầm, thủy sản, rau xanh cái gì cũng có, chỉ cần ở đây mua đồ ăn là có thể mua đủ thức ăn cho cả bàn đồ ăn rồi.
Lý Trình Trình đi vào cửa hàng thực phẩm tươi sống, nhìn thấy cửa hàng bên cạnh cũng treo lên bảng "chuyển nhượng cửa hàng", trong lòng vui vẻ, dù sao mình cũng có tiền, tốn thêm mấy trăm tệ mua một cửa hàng, kể cả mở cửa hàng hay để nguyên ở đây cũng tốt, tóm lại đều là việc kinh doanh có lời mà không lỗ đồng nào.
Hoặc là sau này làm thông hai gian cửa hàng, mở một cửa hàng lớn hơn nữa.
Lý Trình Trình lấy chìa khóa ra đang chuẩn bị mở cửa hàng ra thì ông chủ của cửa hàng cách vách muốn chuyển nhượng đi đến với khuôn mặt buồn bã, khi nhìn thấy Lý Trình Trình thì nở nụ cười: "Bà chủ Lý đến rồi à?"
Lý Trình Trình chỉ tấm bảng treo trên tường, giả vờ khó hiểu hỏi: "Nhà ông có chuyện gì à?"
Ông chủ thở ngắn than dài nói: "Haiz, còn không phải do cửa hàng không kiếm được tiền hay sao? Tôi đang tính bán cửa hàng đi, không biết bà chủ Lý có muốn mua lại không?"
Tính ra thì cửa hàng thực phẩm tươi sống của Lý Trình Trình một ngày chỉ kiếm được khoảng ba mươi tệ, một tháng là chín trăm tệ, trừ đi một số chi phí linh tinh thì ít nhất một tháng cũng có thể kiếm được năm trăm tệ, hơn nữa cửa hàng này đã mở thời gian rất dài nên chắc chắn Lý Trình Trình có tiền, cũng chắc chắn có tiền mua lại được cửa hàng của hắn.
Lý Trình Trình nghi ngờ người này theo dõi mình, không biết nói gì, nhưng cũng không trở mặt, dù sao người chân đất không sợ người đi giày, nếu ông chủ này dưới tình thế cấp bách gây ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
Vì vậy cô nói: "Ông chủ à, gần đây trên thị trấn có món phá lấu rất nổi tiếng được mọi người yêu thích chắc ông có nghe nói chứ? Cái đó kiếm được rất nhiều tiền, ông có thể đi tìm người cung cấp món đó để nhập hàng, sau đó đến trên huyện hoặc đến huyện khác để bán đều được, mỗi ngày kiếm được một hai trăm không thành vấn đề luôn.
Lý Trình Trình không để ông ta tìm đến mình và Bạch Đại Sơn để nhập hàng, mà tìm những người khác bán để nhập, nếu không để cho ông ta biết việc kinh doanh đó là của cô và Bạch Đại Sơn thì không biết ông ta sẽ ghen ghét đến mức nào nữa!
"Nếu kiếm được nhiều tiền như thế thì sao các người lại không tự làm?" Tất nhiên ông chủ này không thấy đáng tin.
"Tôi cũng muốn làm đấy chứ, không phải bởi vì tôi rất ít lên thị trấn vào buổi sáng nên không biết những việc này hay sao? Cả ngày tôi ở trên núi thu hoạch rau dại nên cũng không biết đến những việc này, tôi đang tính chờ bán xong rau dại thì lên thị trấn tìm người bán món phá lấu kia hỏi xem giá sỉ như thế nào, nếu ở trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được thì tất nhiên tôi cũng muốn buôn bán món đó." Lý Trình Trình mặc kệ ông chủ này có tin hay không, xoay người rời đi, ngay cả cửa hàng cũng không mở ra.