Ông chủ bên cạnh thấy bộ dạng tin tưởng trăm phần trăm của Lý Trình Trình cũng nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ bán món phá lấu đó có thể kiếm tiền được thật sao?
Gần đây trên thị trấn xuất hiện món phá lấu bị mọi người say sưa bàn tán tất nhiên ông ta cũng nghe nói qua, cũng muốn thử mua về ăn xem như nào nhưng mãi không gặp được, bởi vì người ta đi xe ba bánh chạy qua đây.
Chờ đến khi ông ta biết chỗ bán thì người ta lại đi sang chỗ khác bán rồi, bọn họ không có quầy bán cố định cho nên rất khó để tìm được, trừ khi trùng hợp gặp được, hoặc là vừa lúc bán thì ở đó luôn.
Khả năng thật sự là do vấn đề duyên phận, ngày hôm sau ông chủ này gặp được chủ bán món phá lấu này luôn, không phải Bạch Đại Sơn vì bây giờ Bạch Đại Sơn không lên thị trấn bán phá lấu nữa, đều đưa sỉ cho người khác bán.
Ông chủ hỏi: "Ông chủ này, tôi nghe nói ở chỗ ông món phá lấu này chủ yếu là bán sỉ đúng không? Bán sỉ như thế nào? Giá bán sỉ ra sao?"
Chủ quán vỗ nhẹ thùng gỗ nói: "Một thùng phá lấu và một thùng nước canh, giá bán sỉ là năm mươi tệ, nếu bán hết thì sẽ được bảy năm đến tám mươi tệ, cho nên một thùng chúng tôi có thể kiếm được hai năm đến ba mươi tệ, một ngày tôi bán sỉ năm thùng phá lấu, ba thùng nước canh thì một ngày tôi có thể kiếm được một trăm hai mươi năm đến một trăm năm mươi tệ."
"Thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như thế à?" Ông chủ nghi ngờ hỏi lại.
Chủ quán nói: "Tôi thấy ông cũng muốn thử bán món phá lấu này hả? Vậy hôm nay ông theo tôi đi bán hàng đi thì ông xem tôi có thể kiếm được tiền hay không"
Khu vực lớn, ông chủ đầu tiên không sợ bị người ta cướp mất việc buôn bán thì hắn tất nhiên cũng không sợ, trên thị trấn không bán được cùng lắm hắn lên huyện, hoặc đi thị trấn bên cạnh hay huyện bên cạnh cũng được, thị trường này rất lớn, không cần phải cạnh tranh ác liệt, đây là Bạch Đại Sơn dạy hắn.
Con người có thể có lòng tham, nhưng không thể quá tham lam, nếu mình đã kiếm được tiền mình muốn rồi, còn thừa lại tiền cũng có thể để cho người khác kiếm thêm một chút, thị trường lớn, ai cũng có thể kiếm được tiền. Nếu phá vỡ thị trường thì bản thân mình cũng không kiếm được tiền.
"Được đấy" ông chủ suy nghĩ rồi đồng ý.
Nhìn chủ quán bán hết một xe ba bánh phá lấu, thật sự kiếm được hơn một trăm tệ. Ông chủ biết Lý Trình Trình không lừa ông ta, vội vàng nói với chủ quán: "Tôi cũng muốn nhập hàng thì có thể tìm ai được?"
"Ông chuẩn bị xe ba bánh và tiền đi, sáng sớm năm giờ đến cửa ra vào của thị trấn chờ tôi, đến lúc đó tôi dẫn ông đi cùng." Chủ quán rất hào phóng nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông chủ nghe xong rất vui vẻ, một ngày bán phá lấu là có thể kiếm được hơn một trăm tệ vậy thì một tháng là được ba đến bốn nghìn tệ rồi, cái cửa hàng vẫn luôn bán lỗ vốn kia không cần phải mở cửa nữa, nhanh chóng tìm cách bán đi mới được.
Sau đó, Lý Trình Trình lại có thêm khách sỉ lấy năm thùng nữa, cô cũng có thể đoán được năm thùng này là ai lấy, chỉ cần về sau ông chủ kia không theo dõi tiền của cô nữa thì tốt rồi, còn cửa hàng đó nếu ông ta bán thì cô mua, không bán thì thôi.
Vốn dĩ diện tích cửa hàng bên kia cũng nhỏ, về sau tiến hành sửa chữa cải tạo thì phải phá bỏ tất cả, thật ra cô còn bận nữa cho nên mua hay không mua cũng như nhau, không quá cần thiết.
Ngày hôm sau khi kỳ thi đại học kết thúc, thời tiết âm u nhưng trời không mưa, vì thế Lý Trình Trình gọi Bạch Thư Lễ, Bạch Thư Yên, Lăng Nhược Tuyết và cả hai cô bé mười năm tuổi mà cô nhờ Bạch Thư Lễ gọi đến ở trong thôn, một đám người đi đến nhà máy thực phẩm lấy sỉ kem que về để đi bán.
Đằng sau xe đạp buộc chặt hai khung lớn, bây giờ có thể một lần chở bốn thúng kem que, cũng có thể bán lâu hơn một chút, không cần giống như lần trước liên tục chạy đến nhà máy thực phẩm.
Năm nay giá bán sỉ kem que tăng lên, một thùng năm tệ, tức là một que cần năm xu, bọn họ cũng tăng giá bán lên, năm trước bán tám xu một que thì năm nay bán mười xu một que.
Bán hết mười thùng, trừ đi năm mươi tệ tiền vốn thì có thể kiếm được năm mươi tệ.
Lý Trình Trình, Lăng Nhược Tuyết, Bạch Thư Lễ, Bạch Thư Yên mỗi người bỏ ra mười hai tệ rưỡi, đến khi bán xong thêm cả tiền vốn thì mỗi người lấy được hai mươi năm tệ.
Nếu lần đầu lấy mười thùng bán hết rồi mà thời gian còn sớm, có thể đi lấy đợt thứ hai, vậy thì một ngày mọi người có thể kiếm được năm mươi tệ rồi.
Lý Trình Trình đẩy xe đạp mệt rồi thì đổi sang Bạch Thư Lễ đẩy, bây giờ cậu ấy cũng là một cậu bé mười năm tuổi, có tí đồ đó mà không đẩy được thì quá yếu, Lăng Nhược Tuyết kéo Lý Trình Trình lại đi cuối cùng, khó hiểu hỏi nhỏ: "Tại sao lại dẫn theo hai cô bé kia đi theo chúng ta? Cô muốn cho hai đứa đấy thay thế tôi à?"
"Cô nghĩ gì thế? Cô là người rất quan trọng ở trong lòng tôi được chưa? Sao tôi có thể để người khác thay thế cô được?" Lý Trình Trình buồn cười nói: "Tôi chỉ muốn cho hai cô bé về trong thôn tuyên truyền, chúng ta dựa vào bán kem để kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền lời, tiền chúng ta kiếm được đưa ra ánh sáng thì về sau khi dùng sẽ không sợ người ta nghi ngờ có đúng không?"
"Thế cô không sợ người khác cũng đi bán kem que à?" Lăng Nhược Tuyết nhướng mày.
"Mọi người muốn bán thì bán thôi, dù sao có nhiều nơi bán như thế, cũng không có tranh cãi về việc cướp đoạt chuyện làm ăn, dù sao tôi chỉ muốn tiền của tôi ở ngoài ánh sáng mà thôi!" Lý Trình Trình không để ý nhún vai, vốn dĩ trên thị trấn người bán kem cũng có không ít, bọn họ kiếm được tiền là vì họ bán ở nông thôn.
Trong huyện có nhiều thôn làng như vậy chẳng lẽ còn không đủ cho họ bán hay sao?
Lăng Nhược Tuyết gật đầu không nói gì nữa, mặc kệ người khác có bán hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn họ là được, một ngày lấy sỉ hai lần kiếm được năm mươi tệ, vậy thì hết kì nghỉ cô có thể kiếm được hai ba nghìn tệ rồi, vào đại học cũng không cần lo lắng vấn đề tiền nữa.
Chiều tối đến cũng bán hết kem que của lần lấy sỉ thứ hai rồi, nghĩ đến dù sao trên đường quay về thôn An Cư cũng đi qua không ít thôn nữa, có lẽ còn có thể bán thêm được một đợt nữa, vì thế Lý Trình Trình suy nghĩ xong lại đi đến nhà máy thực phẩm lấy sỉ lần thứ ba.
Trên đường về thôn An Cư vừa đi vừa bán ở dọc đường, sau đó cũng bán đến thôn An Cư, bây giờ người trong thôn An Cư bởi vì được Lý Trình Trình thu mua nguyên liệu nấu ăn cho nên nhà nào cũng kiếm được ít tiền, mua một cây kem cho con nhà mình thì vẫn mua được.
Lý Trình Trình bán kem que trong thôn An Cư, mọi người biết chuyện họ bán kem que, cũng biết họ lại có thêm một biện pháp kiếm tiền nữa, càng khâm phục Lý Trình Trình, ngưỡng mộ Bạch Đại Sơn.
Bạch Đại Sơn tuổi lớn như thế mới kết hôn, không nghĩ đến lại cưới được cô nương dũng cảm nhất thôn An Cư, có vợ vừa chăm chỉ vừa có thể kiếm được tiền như Lý Trình Trình thì cuộc sống sau này của Bạch Đại Sơn có thể kém được hay sao?
Bây giờ mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tiền tiết kiệm đều chạy đến mua kem que, có người hào phóng mua cho già trẻ lớn bé ở nhà mỗi người một que, khi ăn ai cũng thở dài khen vừa lạnh vừa ngọt, ăn ngon quá.
Bạch San San cũng rất muốn mua kem que, nhưng cô ta không muốn nhìn thấy Lý Trình Trình, vì thế tìm đứa bé trong thôn giúp cô đi mua, phí đi mua cũng là một que kem.
Ban đầu Lý Trình Trình còn nghĩ là về đến thôn bán kem que không bán được nhiều lắm, không nghĩ đến mọi người đều chạy tới mua, cấp dưới của Trình Tuyết Dương được sắp xếp ở công trường cũng chạy đến mua, còn mua cho công nhân mỗi người một que.