Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 166

Chỉ trong thời gian ngắn mà đã bán hết một nghìn que kem, Lý Trình Trình phân phát tiền cho mọi người rồi đưa cho hai cô gái mỗi người một tệ: "Hôm nay cảm ơn hai cô đã giúp đỡ chúng tôi, ngày mai hai người lại đến nhé. Chúng ta đông người như thế này, đi đến đâu cũng không có ai dám bắt nạt đâu."

"Cảm ơn ." Hai cô gái đó nhận lấy một tệ từ tay Lý Trình Trình rồi cảm ơn trong sự kích động. Mặc dù một tệ này ít hơn số tiền mà người khác kiếm được rất nhiều nhưng đối với hai cô mà nói thì đã là nhiều lắm rồi, vì hai người chưa từng được tận tay sờ vào số tiền lớn như vậy.

Lý Trình Trình nói nhỏ: "Sau khi về, hai cô đưa cho người nhà tầm hai mươi, ba mươi xu là được, không cần nộp hết đâu. Số tiền còn lại thì cứ giữ lấy, dù là học hành, mua đồ hay cải thiện bữa ăn đều được cả. Các cô phải lập kế hoạch cho tương lai của mình đi nhé, có hiểu không?"

Sinh ra trong một gia đình tốt thì người thân sẽ thay họ lo liệu mọi việc, còn nếu lỡ sinh ra trong một gia đình không tốt thì phải tự mình tính toán đi thôi.

Trong kí ức lúc còn ở nhà họ Lý của cô, cô và hai chị gái đều không có dự định gì cả vì những người trong gia đình đó đều muốn giữ các cô lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ cả đời. Còn các nhà khác thì sao? Nếu không muốn con gái cả đời ở trong nhà làm trâu làm chó thì cũng là để con gái trở thành công cụ cho con trai nhà người ta tiêu khiển.

Nếu bản thân mình không tự lo liệu lấy thì chẳng phải cả đời cứ sống trong ngây dại như vậy sao?

Chuyện Lý Trình Trình kiếm tiền nhờ việc bán kem đã lan truyền khắp thôn, vì thế trong bữa ăn, nhà nào cũng to nhỏ về việc Lý Trình Trình kiếm tiền bằng cách nào.

Đương nhiên là lúc ngồi lại với nhau, gia đình Cố Trạch cũng bàn bạc về chuyện của Lý Trình Trình, họ cũng khá bất ngờ về chuyện của hai cô con gái nhà họ Lý.

Lý An An là con gái của một gia đình vô cùng giàu có, còn Lý Trình Trình thì kiếm tiền rất giỏi. Dù Cố Trạch kết hôn với ai thì sau này cũng đều lên như diều gặp gió nhưng hiện giờ thì mất cả chì lẫn chài, chẳng còn cô nào để kết hôn cùng cả, mà Cố Trạch thì cũng đang bị giam lỏng.

Đột nhiên mẹ Cố Trạch vỗ bàn đánh "rầm" một cái rồi lớn giọng: "Con bé Lý Trình Trình đó đã gả cho Bạch Lão Đại rồi mà còn đàn đúm kiếm tiền, tôi ghét nhất là loại phụ nữ lăng loàn, hư hỏng như nó. Còn về phần Lý An An, chỉ cần hiện giờ con bé đó vẫn chưa kết hôn với ai thì Cố Trạch nhà chúng ta vẫn còn hi vọng đấy. Nửa đời sau của Cố Trạch nhà ta phải dựa vào con bé đó rồi."

"Bà nghĩ bây giờ Lý An An còn thèm để mắt đến Cố Trạch nhà mình nữa à? Nếu con bé đó còn đếm xỉa gì đến Cố Trạch nhà mình thì nhà họ Lý đã không huỷ hôn rồi." Cha Cố Trạch đáp lời.

"Hôn sự là do Lý Minh Sơn huỷ nhưng hiện giờ ông ta đã bị ngồi tù rồi, e là cả đời này cũng không ra ngoài được nữa, thế nên lời huỷ hôn của ông ta dĩ nhiên là không có tác dụng rồi. Chúng ta có thể tìm đến nhà mới của Lý An An, bàn bạc chuyện hôn sự của Lý An An với Cố Trạch với nhà bên đó lại từ đầu." Chỉ nghĩ vậy thôi mà hai mắt của mẹ Cố Trạch đã sáng bừng lên. Đúng thế, Lý Minh Sơn bị bắt rồi, họ cứ không thừa nhận chuyện hủy hôn là được mà đúng không?

Cha Cố Trạch không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn mẹ Cố Trạch: "Bà cho rằng cha mẹ mới của Lý An An có để ý đến một gia đình nhà nông ở dưới quê như chúng ta không? Chắc chắn là nhà bên đó sẽ tìm cho con bé một gia đình môn đăng hộ đối rồi! Mà Lý An An cũng chẳng phải con ngốc, chê người có tiền để chờ đợi Cố Trạch nhà mình."

 

Thực ra ông ta rất muốn trả thù Lăng Nhược Tuyết và Lý Trình Trình, nếu không phải do hai con tiện nhân đó thì Cố Trạch nhà họ sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nhưng ông ta không có cách nào để trả thù cả, nếu không thì ông ta sẽ không giữ được chức vụ hiện tại. Mất đi cái ghế này thì sẽ không có lương bổng, không nuôi sống được cả gia đình, vừa không phục thù được lại vừa nuốt không trôi cục tức này.

Hai con tiện nhân đó cũng thật là, Cố Trạch nhà mình vừa đẹp trai lại có văn hoá, có thể để mắt đến hai người họ đã là phúc phần cho họ lắm rồi, thế mà hai con tiện nhân đó lại dám từ chối. Nhưng nếu từ chối thẳng thì sao Cố Trạch nhà mình lại bị giam lỏng như thế được chứ?

"Tôi mặc kệ, tóm lại là tôi sẽ không để con bé Lý An An ngậm thìa vàng đó kết hôn với người khác đâu." Mẹ của Cố Trạch vỗ bàn cái rầm rồi nói bằng giọng kiên định: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm bà nội của Lý An An, chính là cụ bà Quý đó. Nếu bà ấy không có mặt ở công trường thì chắc chắn sẽ ở nhà dành cho khách ở trấn trên, tôi nhất định phải cho bà ta biết về hôn ước của Lý An An và Cố Trạch nhà mình."

Sáng hôm sau, mẹ Cố Trạch thực sự đến công trường, không thấy Trình Tuyết Dương ở đó nên bà ta chạy đến nhà dành cho khách. Mẹ của Cố Trạch tin chắc là Trình Tuyết Dương đang ở nhà dành cho khách vì chỗ đó cách thôn An Cư rất gần và rất tiện để di chuyển xuống thôn.

Đến trước cổng nhà khách, nhìn thấy một chiếc ô tô nhỏ đang đậu trước cổng, mẹ của Cố Trạch càng thêm phần chắc chắn Trình Tuyết Dương đang ở đây. Thế nên bà ta bắt đầu hô ầm ĩ: "Bà cụ Quý, tôi là mẹ chồng tương lai của cháu gái bà đây. Hôm nay tôi đến đây tìm bà là để bàn bạc với bà một chút về hôn sự của hai đứa nhỏ. Bà không thể vì nhà có chút của cải mà nhẫn tâm chia cắt đôi uyên ương được..."

"Bà cụ Quý, các người không được khinh thường chúng tôi là dân quê, nếu không có những người nông dân vất vả trồng trọt cày cấy để tạo ra lương thực như chúng tôi thì dân thành phố như các người lấy cái gì mà ăn, lấy cái gì mà uống đây hả? Các người không thể vừa bưng bát cơm lên ăn sau đó đặt bát xuống lại chửi đổng ngay như vậy được. Nhà chúng tôi kiên quyết không đồng ý với việc huỷ hôn của hai đứa."

Trình Tuyết Dương đang ngồi trong phòng nghe đến đó thì tức giận vô cùng. Cháu gái nhỏ nhà mình đã xuất giá lấy chồng rồi, sao lại còn chồng chưa cưới nào nữa? Người ở ngoài cổng đang cố tình muốn huỷ hoại thanh danh của Lý Trình Trình à?

Trình Tuyết Dương gọi thuộc hạ và rồi dặn dò: "Ra ngoài xem xem rốt cuộc người đang la hét ngoài cửa là ai rồi dẫn vào đây cho tôi."

"Vâng!" Thuộc hạ hơi khom người đáp lời rồi lui ra ngoài. Hắn đi ra cổng rồi nói với mẹ của Cố Trạch: "Bà này, cụ bà nhà chúng tôi mời bà vào trong bàn chuyện hôn sự."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Cố Trạch nghe vậy thì không nghi ngờ gì cả mà nghênh ngang kiêu ngạo bước vào. Ánh mắt của tay thuộc hạ đó tối sầm lại rồi đuổi theo bà ta. Đi đến cầu thang, hắn đưa tay lên bóp cổ của mẹ Cố Trạch.

Mẹ Cố Trạch muốn la lên kêu cứu nhưng cổ họng bà ta không phát ra âm thanh nào cả. Cảm giác ngột ngạt đến không thở được này khiến bà ta vô cùng sợ hãi.

Sao bà ta lại quên mất bản lĩnh của bà cụ Quý cơ chứ? Một người phụ nữ có thể lên đứng đầu cả một gia tộc, sau đó còn trở thành người có uy danh vang khắp nơi thì chắc chắn phải có thủ đoạn gì đó. Bà ta chỉ mải nhìn đến cái lợi trước mắt mà quên suy tính đến những chuyện ngầm ẩn phía sau.

Vào phòng Trình Tuyết Dương, tay thuộc hạ đó ném mạnh mẹ của Cố Trạch xuống đất, sau đó dùng đầu mũi chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đứng yên ở góc phòng.

Trình Tuyết Dương xoay người lại, nhìn chằm chằm mẹ của Cố Trạch bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Cô là người bịa chuyện nhằm huỷ hoại thanh danh của cháu gái tôi đấy hả? Nếu cháu gái tôi thực sự có hôn ước với con trai cô thì tại sao con bé lại không cho tôi biết? Nếu nó đã có đối tượng muốn kết hôn thì chẳng nhẽ nó lại không nói cho bà nội của nó biết hay sao? Biết địa vị của nhà tôi nên muốn trèo cao à? Cũng không tự mình ngẫm lại xem gia tộc tôi là gia tộc như thế nào, còn gia đình giống mèo giống chó như nhà các người thì có đủ tư cách chen chân vào không?"

 
Bình Luận (0)
Comment