Mẹ của Cố Trạch muốn trả lời nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra được bất cứ âm thanh nào. Bà ta sợ hãi đến mức liên tục lùi về sau. Khi chuẩn bị lùi gần đến chân của tên thuộc hạ kia thì bị hắn đá một cước bay lại trước mặt Trình Tuyết Dương.
Rõ ràng không có ai siết cổ mẹ của Cố Trạch nhưng bà ta lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, khiến bà ta cảm thấy hình như cổ họng mình đã bị người đàn ông kia bóp hỏng rồi.
Trình Tuyết Dương ngồi xổm xuống, đưa tay ra nắm lấy cằm mẹ của Cố Trạch rồi nghiến răng nói: "Tôi sẽ không bỏ qua cho tất cả những kẻ muốn làm tổn thương cháu gái tôi. Cô cứ chờ xem, chờ tôi điều tra ra cô là người nhà nào thì cô đừng trách tôi ra tay vô tình với người nhà cô nhé! Thế giới này rất công bằng, cô có thể đặt điều vu khống cháu gái tôi thì dĩ nhiên là tôi cũng có thể ra tay với người nhà của cô đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Tuyết Dương nói xong thì buông mẹ của Cố Trạch ra bằng vẻ mặt hung tợn rồi nói với thuộc hạ: "Dẫn cô ta đến đồn cảnh sát, kể lại toàn bộ mọi chuyện, để cô ta tự mình nhìn xem đặt điều vu khống người khác sẽ bị nghiêm trị như thế nào."
"Vâng ạ!" Thuộc hạ gật đầu, sau đó dẫn mẹ của Cố Trạch ra ngoài.
Nhìn căn phòng trống rỗng, trong đôi mắt của Trình Tuyết Dương thoáng qua vẻ oán hận. Bà tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho những người muốn làm tổn thương đến Trình Trình, nếu không thì sau này khi bà không có mặt ở đây, những kẻ đó lại tiếp tục xuống tay với Trình Trình thì phải làm sao bây giờ?
Trình Tuyết Dương không biết người mà mẹ Cố Trạch hãm hại lại là cô cháu gái giả tên Lý An An của mình mà cho rằng người mà bà ta nhắc đến chính là Lý Trình Trình, thế nên bà cụ mới ra sức bảo vệ Lý Trình Trình như vậy, nhưng khi vào mắt người khác lại biến thành bảo vệ Lý An An.
Lý An An nghe nói Lý Trình Trình dẫn theo mấy đứa trẻ lớn trong thôn đi bán kem thì trong lòng tức giận vô cùng. Dù gì thì cô ta cũng là chị gái của Lý Trình Trình, có chuyện tốt như thế nhưng Lý Trình Trình không dẫn cô ta theo để cùng nhau phát triển mà lại dẫn theo một đám người ngoài cùng nhau kiếm tiền.
"Cô An An, cô sao thế?" Thấy Lý An An có vẻ không vui, dùng đũa chọc chọc vào bát cơm nên Vệ Phi lo lắng hỏi.
Lý An An thở dài ngổn ngang: "Con gái nuôi của bố mẹ tôi cũng coi như em gái của tôi nhỉ? Chúng tôi sống cùng nhau mười chín năm, con bé dẫn theo người ngoài đi kiếm tiền mà lại không dẫn tôi theo, tình chị em mười chín năm của chúng tôi lại thua tình cảm với người ngoài sao? Tôi còn đang tính toán sau này khi ổn định mọi thứ ở thành phố Thượng Hoà rồi thì sẽ nhận nó về đấy! Dù sao thì nó cũng còn trẻ mà phải gả cho một người đàn ông lớn tuổi, cuộc sống chắc là cũng không dễ chịu gì."
"Tôi khổ cực lo liệu tương lai cho nó như vậy mà nào ngờ trong lòng của nó không hề có sự tồn tại của tôi." Lý An An nói đến đây thì bày ra vẻ mặt thương tâm, diễn đến mức chính cô ta còn tự cho rằng mình là một người chị tốt.
"Cô An An, không sao mà, cô còn có tôi đây!" Vệ Phi đứng cạnh Lý An An rồi vươn tay vỗ nhẹ lên lưng cô ta: "Một cô em gái như thế không xứng đáng với những gì mà cô đã làm cho cô ta đâu. Sau này dù cô ta có bị người đàn ông đó hành hạ đến c.h.ế.t thì cô cũng đừng quan tâm nữa, cứ sống cuộc sống của mình là được."
"Nhưng tôi thấy con bé vốn là một cô gái mà phải cực khổ kiếm tiền nuôi một tên đàn ông, mà tên đàn ông đó còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nó một cái khiến tôi vô cùng đau lòng. Tại sao một cô gái tốt lại rơi vào cảnh ngộ bất hạnh như vậy?" Lý An An dùng mu bàn tay lau khoé mắt, bộ dạng như kiểu sắp khóc đến nơi.
"Cô là một người chị tuyệt vời nhưng cô ta thì không phải một cô em gái tốt, đó là con đường do cô ta lựa chọn mà, không liên quan gì đến cô đâu. Cô chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được. Cô quan tâm nhiều quá khéo người ta lại thấy phiền ấy chứ!" Vệ Phi vừa vỗ nhẹ lên lưng Lý An An vừa thầm cười hả hê trong lòng. Lý An An càng ỷ lại vào hắn thì hắn càng tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Nếu không nghĩ đến việc phải thông qua Lý An An mới có thể tiến gần đến biệt thự và người đẹp thì Vệ Phi thực sự không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với cô ta. Trong mắt Vệ Phi mà nói thì Lý An An thực sự quá xấu, còn không đẹp bằng bà cô làm bếp ở khách sạn quốc doanh.
Thế nên lúc nhìn Lý An An nũng nịu giả vờ yếu đuối mỏng manh như thế này khiến hắn ngán tận cổ, nhưng quan trọng nhất là hình như Lý An An không tự mình ý thức được điều này, bình thường cô ta vẫn cố toát ra vẻ e thẹn của một cô gái nhỏ khiến hắn ăn cơm cũng không thấy vào. Thế nhưng để có được thân phận cháu rể của nhà họ Quý thì hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
"Cô An An, hiện giờ kỳ thi vào Đại học đã kết thúc rồi, cô có ý định gì chưa? Cô định đến thành phố Thượng Hoà hay ở lại nơi này?" Vệ Phi hỏi.
Đến thành phố Thượng Hoà thì chính là địa bàn của hắn, hắn có thể tung hoành ngang dọc muốn làm gì thì làm. Ở nơi xa lạ không quen thuộc này, muốn làm gì hắn cũng phải suy trước tính sau.
"Chờ có kết quả tôi sẽ đến thành phố Thượng Hoà." Lý An An đáp.
Giấy báo trúng tuyển thì cứ để mẹ nhận rồi gửi đến thành phố Thượng Hoà cho cô ta cũng được. Đến lúc đó cô ta chỉ cần cầm giấy báo trúng tuyển đến nộp cho trường thôi.
Vệ Phi gật đầu: "Được, thế tôi ở đây với cô. Chờ khi mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta cùng nhau đến thành phố Thượng Hoà nhé."
Lý An An quay đầu lại nhìn Vệ Phi mà cảm động mãi không thôi: "Vệ Phi, anh tốt với tôi quá. Nhưng sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
"Vì tôi muốn ở bên cô An An đó. Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp cô gái nào đáng yêu như cô cả." Vệ Phi nhìn chằm chằm vào Lý An An, thấy trong mắt cô ta ánh lên đốm nhỏ sáng như sao, khỏi phải nói trong lòng hắn cảm thấy căng thẳng như thế nào.
Cái cô Lý An An này khó theo đuổi thật đấy, mấy tháng rồi mà vẫn chưa theo đuổi thành công nữa. Trước đây cứ mấy ngày hắn lại thay một cô người yêu. Nếu bây giờ không phải suy xét đến lợi ích tương lai sau này thì sao hắn có thể để Lý An An cưỡi lên đầu lên cổ mình như thế được?
"Vệ Phi...", thấy khoảng cách giữa mình và Vệ Phi ngày một gần, trống n.g.ự.c Lý An An ngày càng đập dồn dập hơn. Mãi cho đến khi tầm nhìn của mình bị Vệ Phi che khuất, Lý An An mới sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Mặc dù trước đây cướp Cố Trạch từ tay Lý Trình Trình nhưng Cố Trạch cũng chưa từng thích Lý An An nhiều đến mức này. Có thể nói người mà Cố Trạch yêu chỉ có bản thân anh ta, còn Lý An An thì chưa từng được trải qua cảm giác được yêu mãnh liệt đến vậy.
Cảm giác này, cũng tốt đấy chứ...
Lý Trình Trình nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra mở cửa, thấy người đứng ngoài là Lý An An thì vô cùng ngạc nhiên: "Ui chao, đây không phải là cô cả nhà họ Quý đấy sao? Ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?"
Vì trong viện tử có mùi phân lợn nên Lý An An dùng tay che mũi lại rồi hỏi bằng giọng không vui: "Lý Trình Trình, trong nhà cô có mùi gì thế hả? Sao lại hôi như vậy?"
"Mùi phân lợn đó, sao hả?" Lý Trình Trình nhíu mày.
Lý An An lùi lại vài bước bằng vẻ chán ghét rồi nhìn Lý Trình Trình bằng ánh mắt thương hại: "Lý Trình Trình ơi là Lý Trình Trình, không ngờ cô lại khổ cực đến nỗi phải ăn phân lợn rồi đấy. Sao thế? Ngay cả một người như cô thôi mà gã đàn ông kia cũng không nuôi nổi hả? Không phải anh ta nuôi tình nhân bên ngoài đấy chứ? Nghe nói đàn ông có tiền đều thích đi ngoại tình đấy. Với cả anh ta cũng lớn hơn cô nhiều tuổi, lại còn chẳng thiết tha gì đến cô, thế cô còn sống với anh ta làm gì?"
"Chồn hôi đi chúc tết gà đúng là chẳng phải chuyện tốt đẹp gì." Lý Trình Trình trợn mắt nhìn Lý An An với vẻ khinh thường.