Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 169

Ở thời đại này, sinh viên các trường Trung học cũng có thể tham gia kỳ thi vào trường Trung học kỹ thuật. Những người vào được các trường Trung học kỹ thuật đều là những học sinh vô cùng tài năng.

Lý Trình Trình ăn sáng xong thì đi tìm Lăng Nhược Tuyết, hai người cùng đến trường Trung học xem điểm thi vì điểm thi được dán trên tường ở trường. Hiện tại ở đó có rất nhiều người đứng xem, nhìn có vẻ nhiều người nhưng thực tế cũng không nhiều mấy.

Vì trước kỳ thi vào Đại học đã có một bài kiểm tra nên hơn phân nửa số thí sinh đều đã được sàng lọc, sau cùng chỉ có lại một phần ba số lượng thí sinh có thể tham dự kỳ thi vào Đại học mà thôi, thế nên số người đến trường xem kết quả thực sự không nhiều.

Lăng Nhược Tuyết và Lý An An có cơ hội tham dự kỳ thi vào Đại học, vậy cũng đủ để chứng minh họ giỏi hơn hai phần ba số người bị sàng lọc kia.

Lăng Nhược Tuyết căng thẳng ôm lấy cánh tay của Lý Trình Trình, trong lòng thì lo lắng không yên. Bình thường thành tích của cô không được tốt, thi Đại học cũng chỉ là ù ù cạc cạc mà thi. Có rất nhiều câu trong đề thi Đại học đều là vì có trong đề ôn tập mà Lý Trình Trình đưa cho nên cô mới làm được. Nếu không có Lý Trình Trình thì e là bài thi của cô sẽ để trống rất nhiều chỗ.

Lý Trình Trình ngẩng đầu tìm kiếm trên bảng thành tích, không ngờ trường Trung học Thần Quang không hề có một cái tên nào cả. Xếp thứ hạng đầu tiên trong cuộc thi dĩ nhiên là thuộc về học sinh trường chuyên. Không ngờ thi Đại học ở thời đại này lại khó như vậy, một trường Trung học lớn thế này mà lại không có nổi một học sinh đỗ Đại học chứ đừng nói là xếp ở mấy thứ hạng cao.

Xem ra những tài liệu mà mình đã từng đọc qua về niên đại này đều là bịa đặt, gì mà ai cũng có thể thi đỗ Đại học cơ chứ? Trong một làng lấy đâu ra nhiều người như vậy?

Nếu một thị trấn sinh ra được mười sinh viên Đại học thì mới là vấn đề lớn đấy.

Lăng Nhược Tuyết thấy điểm thi của mình cao hơn điểm đầu vào của trường Trung học kỹ thuật những năm điểm thì kích động mãi không thôi: "Lý Trình Trình, tôi đỗ rồi, tôi đỗ rồi!"

"Tôi thấy rồi, chúc mừng cô nhé Lăng Nhược Tuyết!", Lý Trình Trình thực sự không ngờ nhưng như thế này thực sự đã rất tốt rồi, bởi vì ở thời đại này tiếng tăm của trường Trung học kỹ thuật cũng rất tốt, sau khi ra trường sẽ trở thành kỹ thuật viên chứ không phải công nhân bình thường, hơn nữa nếu chọn được chuyên ngành tốt thì ra trường sẽ được làm việc văn phòng ngay.

Không ngờ thi Đại học lại khó như vậy, Lý Trình Trình cũng không biết liệu bản thân mình có thi đậu hay không. Nhưng dù có được hay không thì cô cũng sẽ cố gắng, vì cô không muốn cả đời bị kẻ khác gọi là đồ thất học, càng không muốn sau này khi kiếm được tiền rồi thì lại bị người khác nói là: Có nhiều tiền vậy để làm gì? Không phải cũng chỉ là một đứa thất học một chữ bẻ đôi cũng không đọc được à?

Vân Mộng Hạ Vũ

Và chỉ có học hành mới có thể khiến vài chuyện trở nên bớt tính nghi vấn hơn. Ví dụ sau này đến thời kỳ văn học bùng nổ, cô sẽ viết mấy cuốn sách chẳng hạn. Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ soi xét cô, cho rằng đồ thất học một chữ bẻ đôi cũng không biết như cô thì sao có thể viết được một tác phẩm ra hồn nào cơ chứ! Cô không muốn những nghi vấn đó sẽ đi theo mình cả đời đâu.

"Lăng Nhược Tuyết, vậy cô có nghĩ đến chuyện học gì ở trường Trung học kỹ thuật chưa? Học trường sư phạm thì sau này ra trường có thể làm giáo viên. Học tài vụ và kế toán thì có thể trở thành kế toán viên, ngồi làm việc trong văn phòng. Học điều dưỡng thì sau này có thể trở thành y tá, nhưng làm y tá thì bận lắm đấy, sau này không có thời gian ở nhà nhiều đâu. Còn có chuyên ngành thì sau này ra trường có thể đến thẳng nhà máy để làm việc nhưng tôi cũng không rõ chuyên ngành đó là gì. Cô tự mình cân nhắc xem thế nào nhé."

Làm y tá ở bệnh viện thì khả năng cao sẽ kiếm được một người chồng làm bác sĩ bởi phù sa không chảy ruộng ngoài, vậy cũng rất tốt. Chỉ có điều duy nhất không ổn chính là làm việc ở bệnh viện sẽ rất bận rộn, cả hai đều không có thời gian về nhà. Nhưng vấn đề này chỉ cần cả hai cùng bàn bạc ổn thỏa với nhau là được.

Lăng Nhược Tuyết suy nghĩ một lát: "Tôi sẽ học chuyên ngành điều dưỡng vậy! Không phải thôn chúng ta sắp xây bệnh viện sao? Sau khi tốt nghiệp có thể về làm việc ở bệnh viện của thôn, vậy là mỗi ngày đều được gặp người nhà rồi đúng không?"

 

Lý Trình Trình gật đầu: "Ừ, tôi ủng hộ lựa chọn của cô, làm việc gần nhà đúng là thuận tiện thật, có thể gặp ba mẹ mỗi ngày, ăn uống cũng là ăn ở nhà, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền."

Hôm nào đó cô sẽ tìm Trình Tuyết Dương, mong bà ấy dành cho Lăng Nhược Tuyết một cơ hội phỏng vấn, đừng tuyển dụng hết nhân viên cùng một lúc, nếu không thì đến lúc đó có khả năng là Lăng Nhược Tuyết sẽ bị đẩy đến địa phương khác để công tác. Ở thời đại này giao thông không được thuận tiện, con gái đi công tác ở thành phố khác sẽ gặp rất nhiều khó khăn và nguy hiểm vì nếu có chuyện gì xảy ra thì người trong nhà sẽ không nắm bắt được thông tin, lúc nhận được tin tức thì thường là cũng bị trì hoãn một thời gian rồi.

Nhưng cô chỉ cho Lăng Nhược Tuyết cơ hội được phỏng vấn mà thôi, còn về phần có được nhận vào làm hay không thì phải do bản thân Lăng Nhược Tuyết, Lý Trình Trình sẽ không để cô đi cửa sau như vậy đâu. Nếu không khi biết được công việc của mình là được Lý Trình Trình đi cửa sau thì chắc chắn bản thân cô cũng không dễ chịu gì. Thế nên Lý Trình Trình chỉ cho cô cơ hội được phỏng vấn mà thôi, chuyện còn lại thì phải dựa vào bản thân Lăng Nhược Tuyết vậy.

Làm việc gì cũng cần có sự giới thiệu là điều hết sức bình thường, ngay cả bản thân cô cũng vậy. Hơn một tháng nữa là cô sẽ đến trường Trung học Thần Quang để đăng ký học, nếu để một mình cô đi thì chắc chắn không có cửa được gặp lãnh đạo, nhưng nếu ông về cụ làm bảo vệ ở trường tiến cử cô với nhà trường thì mọi chuyện sẽ khác.

Lý Trình Trình nhìn lướt quả bảng điểm một lượt nhưng không nhìn thấy tên của Lý An An thì biết ngay cô ta không đậu Đại học, ngay cả trường Trung học kỹ thuật cũng không thi đỗ. Với thành tích đó của Lý An An mà có thể tham dự kỳ thi Đại học đã là may mắn lắm rồi, nhưng thi Đại học không dựa vào may mắn mà dựa vào thực lực.

Khi Lăng Nhược Tuyết nhận được thông báo trúng tuyển vào Đại học, cả thôn An Cư đều dậy sóng. Kể từ khi kỳ thi tuyển sinh vào Đại học mở lại thì đây là lần đầu tiên thôn An Cư có người trúng tuyển vào trường Trung học kỹ thuật. Lúc mới bắt đầu mở kỳ thi, đúng là cũng có vài người đậu vào trường chuyên nhưng đó là thanh niên trí thức từ nội thành xuống nông thôn, không phải người của thôn An Cư này, thế nên chẳng có quan hệ gì với thôn này cả. Nhưng lần này thì khác rồi, Lăng Nhược Tuyết là thôn dân của thôn An Cư, cô khiến thôn An Cư được nở mày nở mặt.

Người nhà họ Cố nghe tin Lăng Nhược Tuyết đậu Đại học thì tức giận vô cùng, nhất là cha của Cố Trạch vì hiện tại mẹ của Cố Trạch đang bị giam giữ không có mặt ở nhà. Cha của Cố Trạch nghe tin Lăng Nhược Tuyết đậu trường Trung học kỹ thuật thì thầm uất hận mà siết chặt lòng bàn tay.

Nếu Cố Trạch không bị Lăng Nhược Tuyết và Lý Trình Trình hãm hại thì ít nhiều gì thằng bé cũng sẽ đậu vào trường Trung học kỹ thuật, thế nhưng cuộc sống tươi đẹp của thằng bé đều bị hai con tiện nhân kia làm hỏng rồi.

Cha mẹ của Cố Trạch giống hệt nhau, cả hai đều có một niềm tin đến ám ảnh vào đứa con trai của mình. Họ cảm thấy con trai mình là người giỏi nhất nhưng thực tế thì thành tích của Cố Trạch luôn đứng cuối bảng và anh ta đã bị loại trước khi có thể tham dự kỳ thi vào Đại học.

Trên thị trấn, trong căn nhà mà Vệ Phi thuê.

Lý An An ngồi trên ghế sô pha che mặt mà khóc. Trong lòng cô ta tràn đầy niềm vui khi nghĩ bản thân có thể thi đậu Đại học, có thể làm rạng rỡ tổ tông, có thể khiến nhà họ Trình và nhà họ Quý yêu thương mình hơn. Nào ngờ bây giờ lại thi trượt, mất mặt c.h.ế.t đi được.

E là nhà họ Trình và nhà họ Quý cũng thất vọng về Lý An An lắm. Ban đầu họ đều tưởng Lý An An có thể thi đậu một trường Đại học có tiếng tăm, để gia đình giàu có kia có cái nhìn khác về cô cháu gái lớn lên từ nhỏ ở nông thôn, nào ngờ ngay cả trường Trung học kỹ thuật mà cô ta cũng không thi đỗ.

"An An, em đừng khóc nữa, bình tĩnh lại đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Vệ Phi nhẹ giọng an ủi nhưng trong lòng thì thầm nghĩ như vậy cũng được, không thi đỗ Đại học mới là chuyện tốt chứ, lúc quay về thành phố Thượng Hoà, hắn và Lý An An có thể công khai mối quan hệ với nhà họ Trình và nhà họ Quý rồi.

Đêm đó hai người đã phát sinh quan hệ, Lý An An phải chịu trách nhiệm với hắn.

Đúng thế, Lý An An là con gái, nhất định phải chịu trách nhiệm với một người đàn ông là hắn, nhà họ Trình và nhà họ Quý đều phải chịu trách nhiệm với hắn.

 
Bình Luận (0)
Comment