Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 170

"Nghĩ cách gì cơ?" Lý An An ngẩng đầu nhìn Vệ Phi, đôi mắt sưng tấy lên vì khóc khiến Vệ Phi trông thấy mà chán ghét. Hắn không đau lòng vì Lý An An một chút nào cả.

Vệ Phi cau mày, làm vẻ mặt buồn rầu khổ não: "Nếu không thì như thế này đi, em đi hỏi bà cụ Quý xem thế nào? Nếu không phải do anh vẫn chưa quen đường thuộc lối ở đây thì anh đã đi hỏi giúp An An rồi. An An là cháu gái của bà cụ Quý, để họ sắp xếp mấy chuyện này cho An An cũng là lẽ dĩ nhiên thôi mà."

Trong phút chốc, đầu Lý An An loé lên tia sáng, cô ta đã nghĩ ra một cách rất hay rồi: "Ở thôn chúng ta không phải có một con bé tên Lăng Nhược Tuyết đã đậu trường Trung học kỹ thuật sao? Anh đi tìm con bé đó giúp em đi, để nó nhường lại cơ hội nhập học trường Trung học kỹ thuật cho em, anh thấy có được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chuyện này..." Vệ Phi thoáng khó xử, sao mà hắn có năng lực đó? Bà cụ Lâm chỉ giúp hắn theo đuổi Lý An An thôi chứ không nói sẽ giúp hắn sắp xếp những chuyện khác.

Lý An An nắm lấy tay Vệ Phi rồi làm nũng: "Anh Phi, anh giúp em đi mà! Em thực sự rất muốn đi học tiếp, nếu không thì chắc chắn nhà họ Quý sẽ thấy em là một đứa vô dụng, sẽ cho rằng em đã làm bẽ mặt nhà họ Quý. Nếu vậy thì họ sẽ không thừa nhận với người ngoài chuyện em là con cháu nhà họ Quý đâu. Anh giúp em đi mà, được không anh..."

Vệ Phi cắn răng gật đầu: "An An, anh có thể giúp em làm bất cứ chuyện gì, nhưng An An lấy gì ra để thưởng cho anh đây? Dẫu sao thì anh làm chuyện này cũng là vì An An mà."

Lý An An khoát tay lên cổ Vệ Phi rồi cười thần bí: "Em, như vậy đã được chưa?"

Chạng vạng tối, có người đến tìm Lăng Nhược Tuyết, nói là Lý Trình Trình bảo cô đến ven sông sau làng để gặp Lý Trình Trình. Lăng Nhược Tuyết không biết Lý Trình Trình muốn gặp mình để làm gì, thấy sắc trời vẫn còn sáng nên cô chạy qua đó.

Giữa cánh đồng phía sau làng có một con đường chính rộng hai mét, chủ yếu là đường dành cho bò kéo thóc, con đường chính này dẫn thẳng đến khu rừng và con sông lớn phía sau làng.

Lăng Nhược Tuyết đi đến ven sông nhưng không thấy Lý Trình Trình đâu mà thấy một người đàn ông lạ mặt. Cô ta không quen biết hắn nên xoay người rời khỏi đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Nhược Tuyết, ánh mắt Vệ Phi sáng lên ngay tức khắc. Sao ngay cả cô gái này trông cũng thuận mắt gấp mấy lần Lý An An vậy? Rốt cuộc cái cô Lý An An đó dậy thì kiểu gì? Nếu cô ta trông xinh xắn một chút thì mình đã không phải chịu uất ức như thế này rồi.

Mỗi lần ở cạnh cô ta, Vệ Phi đều phải nhắm mắt lại rồi tưởng tượng khuôn mặt của cô ta giống với khuôn mặt của bạn gái cũ của mình.

"Xin hỏi cô là Lăng Nhược Tuyết đúng không?" Vệ Phi thấy Lăng Nhược Tuyết xoay người định rời đi thì vội vàng gọi cô lại.

Lăng Nhược Tuyết quay đầu lại nhìn hắn rồi nhíu mày ra chiều không vui: "Anh biết tôi à?"

"Dĩ nhiên rồi, Lý Trình Trình nói cho tôi nên tôi mới biết cô là ai chứ." Dù sao thì em gái của Lý An An cũng không phải kiểu người tốt đẹp gì, kéo Lăng Nhược Tuyết xuống nước cũng coi như giúp Lý An An giáo huấn Lý Trình Trình một trận. Lý An An mà biết thì kiểu gì cũng vui ra mặt rồi công khai chuyện tình cảm của họ cho người nhà họ Quý biết, đến lúc đó chắc chắn nhà họ Quý sẽ đối đãi với hắn như con rể, dồn hết tài nguyên trong gia tộc ra trước mặt hắn.

Lăng Nhược Tuyết nhướng mày, vẻ mặt đó khiến Vệ Phi khó mà hiểu được rằng cô có tin lời mình nói hay không.

 

"Lý Trình Trình bảo anh đến tìm tôi có chuyện gì không?" Nếu có chuyện gì cần thì Lý Trình Trình đều tự mình đến tìm, hoàn toàn không có chuyện nhờ một người lạ đến tìm mình như thế này. Vậy nên chắc chắn có ẩn tình gì đó ở đây. Lăng Nhược Tuyết vừa hỏi vừa dịch dần từng bước nhỏ để chuẩn bị chạy trốn.

"Lý Trình Trình biết chuyện chị gái của cô ta là Lý An An không đỗ đại học, trong lòng vô cùng khó chịu nên nhờ tôi đến tìm cô, yêu cầu cô nhường suất đi học tại trường Trung học kỹ thuật cho Lý An An." Vệ Phi nói thẳng, hắn chẳng muốn bỏ ra một đồng một cắc nào để giúp Lý An An.

"Thế hả? Thế anh bảo Lý Trình Trình tự đến đây tìm tôi đi." Lý Trình Trình đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý từ lâu rồi, sao có chuyện cô quan tâm đến việc Lý An An có đỗ đại học hay không chứ?

Thấy Lăng Nhược Tuyết muốn rời đi, Vệ Phi nói tiếp: "Một trăm tệ, thế nào? Dân quê như các cô một năm không kiếm nổi một trăm tệ đúng không? Nên sao các cô có thể bỏ qua số tiền này được? Có số tiền này rồi, chẳng những có thể giúp anh em cô tìm được vợ mà bản thân cô cũng kiếm được cho mình một tấm chồng tốt, không phải à?"

"Có tiền thì giỏi lắm à? Anh có dám đưa một trăm tệ đó cho người ăn xin không? Nếu các người đã lắm tiền nhiều của như thế thì tìm một người đậu đại học luôn đi, tìm một đứa đỗ trường Trung học kỹ thuật như tôi làm gì? Cầm tấm bằng tốt nghiệp trường Trung học kỹ thuật sao mà sánh được với một tấm bằng Đại học chứ? Mấy người nhà giàu như các người đều đần độn như vậy hả?"

Lăng Nhược Tuyết không ngờ người đàn ông này lại dùng tiền để sỉ nhục mình, lại còn dùng một số tiền ít ỏi như thế nữa chứ. Hiện giờ bản thân cô ta đã tiết kiệm được một nghìn tệ rồi, còn phải để mắt đến một trăm tệ ít ỏi của hắn à?

Nhưng dù Lăng Nhược Tuyết không có nhiều tiền như vậy đi chăng nữa thì cô cũng không thể chấp nhận được việc bị người khác lăng mạ như vậy!

"Lăng Nhược Tuyết, đừng có không biết điều!" Thấy Lăng Nhược Tuyết định rời đi, Vệ Phi tức giận tiến đến tóm lấy cánh tay lôi cô trở lại, sau đó dùng tay bóp cổ cô. Nếu Lăng Nhược Tuyết chết, Vệ Phi có thể nói là cô ta tự nguyện nhường cơ hội đi học cho Lý An An, như vậy chẳng những không tốn một xu mà còn được một bữa ăn no nê nữa.

Trời tối dần, sẽ không có ai đi qua đây cả, chờ một chút nữa thôi là hắn muốn làm gì thì làm.

Đột nhiên có ánh đèn pin chiếu về phía này, sau đó Vệ Phi bị Lý Trình Trình đánh cho một trận. Cô đang định ra ven sông xem có bắt được cá không, ai ngờ lại đụng trúng kẻ g.i.ế.c người ở đây.

Chiếc thùng gỗ nặng nề trong tay Lý Trình Trình đánh thẳng lên đầu và lưng của Vệ Phi, mới đánh vài cái mà hắn đã không còn sức để phản kháng nữa. Lý Trình Trình đặt cái thùng gỗ qua một bên rồi đỡ Lăng Nhược Tuyết dậy: "Lăng Nhược Tuyết, cô không sao chứ?"

Lăng Nhược Tuyết lắc đầu: "Tôi không sao, may là cô đến kịp, nếu không thì hôm nay tôi đã bị người đàn ông này bóp c.h.ế.t rồi."

"Hắn là người yêu của Lý An An đấy, sao cô lại quen hắn vậy?" Lý Trình Trình hỏi bằng giọng khó hiểu. Sao tên Vệ Phi này lại muốn g.i.ế.c Lăng Nhược Tuyết? Phải hận thù đến mức nào thì mới muốn dồn người khác vào con đường c.h.ế.t như vậy chứ?

"Hắn là người yêu của Lý An An à? Nếu vậy thì tôi hiểu rồi." Lăng Nhược Tuyết xoa xoa chỗ cổ bị bóp nghẹt đến khó chịu, trong lòng thì thấy không còn gì để nói: "Hắn tìm tôi, muốn tôi nhường cơ hội đi học ở trường Trung học kỹ thuật của mình cho Lý An An. Thấy tôi không đồng ý, hắn lấy một trăm tệ ra để mua chuộc, thấy tôi xoay người định rời đi nên hắn túm tôi lại rồi bóp cổ. Chắc hắn muốn tôi c.h.ế.t để giành lấy vị trí của tôi đây mà! May là cô đến kịp, nếu không thì kế hoạch của hai kẻ đó thành công rồi!"

Lý Trình Trình không ngờ Lý An An lại tồi tệ như vậy. Cô rút mấy sợi dây leo có gai ở bụi tre gần đó trói Vệ Phi lại rồi nói với Lăng Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, cô về nhà báo tin cho gia đình biết để người nhà của cô đến đồn công an báo án. Không thương lượng được đã nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người, loại người như thế này không thể tùy tiện bỏ qua được, nếu không thì sau này chắc chắn hắn sẽ gây hoạ cho người khác."

"Ừ, vậy làm phiền cô rồi." Lăng Nhược Tuyết lảo đảo chạy đi.

Sau khi vào làng, Lăng Nhược Tuyết chạy thật nhanh vì nếu để người khác nhìn thấy vết thương trên cổ cô thì ngày mai trong thôn sẽ có lời đồn đại rằng cô đã mất đi sự trong trắng rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment