Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 171

Ở thôn An Cư bọn họ có mấy bà tám siêu nhiều chuyện, lúc nào cũng nói chuyện đông chuyện tây, một người phụ nữ nói nhiều hơn một câu với một người đàn ông mà đến tai họ thì sẽ thành người đàn bà hư hỏng. Dù tất cả mọi người đều biết bản chất của mấy bà tám này nên sẽ không tin lời họ nhưng nếu càng nghe nhiều thì dĩ nhiên cũng sẽ dần tin.

Đợi khi người nhà họ Lăng chạy đến dẫn Vệ Phi đến đồn cảnh sát, Lý Trình Trình mới lấy đèn pin cầm tay ra ven sông soi cá thì thấy một đàn cá nhỏ nằm phơi bụng ở ven sông. Nhưng cá này nhỏ quá, không bắt được.

Lý Trình Trình thấy một con tôm khá lớn, cô đang định vươn tay ra bắt thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau thò lên kéo cô lại khiến cô giật mình. Định thần nhìn lại Lý Trình Trình mới nhận ra người đó là Bạch Đại Sơn.

"Sao anh lại đến đây?" Lý Trình Trình khó hiểu hỏi.

Vì Lý Hiểu Đồng chưa ngủ nên Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn ở nhà, buổi tối dẫn trẻ nhỏ ra những nơi như thế này thì không an toàn cho lắm vì cô sợ bọn trẻ bị mấy thứ không sạch sẽ đụng vào.

Dù trên đời không có chuyện thần quỷ hoành hành nhưng sẽ luôn có những chuyện quái đản xảy ra, có người đi ra ngoài vào lúc nửa đêm nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy thứ gì cả, nhưng sau đó khi về nhà thì lại mắc một loại bệnh không chữa trị được. Phải giải thích chuyện này như thế nào đây?

Và bản thân cô nữa, cô cũng không hiểu vì sao đột nhiên linh hồn mình lại lưu lạc đến nơi này khiến cô không thể không tin trên đời sẽ không tồn tại những chuyện như vậy.

"Em không mang theo kìm thì bắt thế nào được?" Bạch Đại Sơn giơ cái kìm trong tay mình lên.

Lý Trình Trình vỗ vỗ trán mà thoáng ngại ngùng: "Em đi vội quá nên quên mất không cầm theo. Đúng lúc em vừa nhìn thấy một con tôm hùm, anh kẹp nó lên giúp em xem cái kìm này có tác dụng không."

Lý Trình Trình chiếu đèn pin về phía con tôm hùm, Bạch Đại Sơn nhìn thấy con tôm thì hỏi bằng giọng khó hiểu: "Đây là gì thế?"

"Tôm hùm đó. Anh đừng quan tâm xem nó là cái gì, em muốn anh kẹp nó lên cho em." Đợi đến khi cô chế biến nó xong xuôi thì anh sẽ biết ngay nó là cái gì.

Bạch Đại Sơn gật đầu rồi dùng kìm gắp con tôm hùm lên bỏ vào trong thùng gỗ, có lẽ dưới sông có rất nhiều tôm như thế này nên chẳng mấy chốc mà Bạch Đại Sơn đã gắp đầy một thùng gỗ lớn. Lý Trình Trình thấy thế thì vui vẻ vô cùng, tiếc không nỡ về nhà nên trút toàn bộ số tôm đó vào hang động của mình rồi lại lôi cái thùng gỗ ra.

Tôm hùm, cá chạch, lươn và rất nhiều loại cá khác, chỉ cần bị ánh sáng đèn pin của cô chiếu vào thì sẽ bị gắp hết vào thùng ngoại trừ rắn vì Lý Trình Trình không ăn rắn, mà cô cũng không biết cách xử lý chúng.

Hai người cứ kẻ soi người gắp như thế cho đến khi đầy ba thùng gỗ mới quay trở về, Lý Trình Trình vẫn chưa mãn nguyện lắm. Từ góc độ hiện tại mà nói thì lúc này ở nông thôn thực sự có thể làm được rất nhiều điều nên thực sự có rất nhiều việc ở nông thôn có thể làm để kiếm ra tiền.

Bạch Đại Sơn thấy bộ dạng chưa thỏa mãn của Lý Trình Trình thì nói: "Tối mai chúng ta lại đến đây nhé."

Lý Trình Trình nghe vậy thì vội vàng gật đầu, đêm hè ở đây chơi cũng vui mà! Trên sông có nhiều thứ như vậy, nếu họ cứ đi dọc bờ sông thì sẽ bắt được rất nhiều thuỷ hải sản và sẽ kiếm được bội tiền.

Nhưng hiện tại cô không có ý định kinh doanh thuỷ hải sản. Chờ khi có đối thủ ở mặt hàng rau rừng và món phá lấu, cô sẽ bổ sung mặt hàng mới sau, chỉ có thế mới giữ vững được vị thế là người tiên phong trong các mặt hàng.

Trên đường trở về, Lý Trình Trình ném hết mọi thứ vào hang động. Bạch Đại Sơn cõng Lý Trình Trình trên lưng còn cô thì giơ đèn pin soi đường phía trước. Trong bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận ở hai bên đường có mấy con đom đóm đang bay. Lý Trình Trình vươn tay định bắt một con nhưng không bắt được: "Có đom đóm kìa, lãng mạn thật đấy!"

 

"Ừ." Bạch Đại Sơn dịu giọng trả lời, lúc này sự im lặng còn đẹp hơn bất cứ thanh âm nào khác.

Lúc này bầu không khí giữa hai người rất đặc biệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáng hôm sau rộ lên tin tức Vệ Phi và Lý An An đều đã bị bắt vì chuyện Vệ Phi tìm Lăng Nhược Tuyết vì lý do Lý An An bày mưu tính kế.

Chỉ đến khi sự việc nổ ra, Trình Tuyết Dương mới biết chuyện Lý An An tằng tịu với Vệ Phi, mới biết chuyện Lý An An muốn cướp cơ hội đi học ở trường Trung học kỹ thuật của Lăng Nhược Tuyết. Quả thật là con của chuột cũng sẽ đủ năng lực đào thành động.

Lý An An cũng nham hiểm không kém gì Lý Minh Sơn.

Trình Tuyết Dương không bảo lãnh Lý An An ra ngoài nhưng chỉ mấy ngày sau, Vệ Phi đã được một ai đó bảo lãnh ra. Mấy ngày hôm sau thì Lý An An cũng được ai đó cứu nhưng không phải là người nhà họ Trình mà cũng chẳng phải người nhà họ Quý, Trình Tuyết Dương cũng không biết rốt cuộc kẻ đứng sau là ai, không biết kẻ nào trên đời lại "tốt bụng" đến mức giúp bà ấy cứu cô cháu gái giả ra ngoài thế nhỉ?

Trình Tuyết Dương không bận tâm đến những chuyện không quan trọng này nhưng vẫn sắp xếp thuộc hạ của mình âm thầm điều tra xem rốt cuộc thì người có khả năng bảo lãnh Vệ Phi và Lý An An ra ngoài là ai, xem xem rốt cuộc thì người này ra tay là vì Lý An An hay là vì cháu gái của nhà họ Quý.

Sáng nay, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ra ruộng tỉa lá và hoa trên luống bí đỏ vì ngoài ruộng có hai loại hoa bí, một loại là hoa cái có quả, loại còn lại là hoa đực không có quả. Nếu cứ để hoa đực tiếp tục phát triển thì sẽ rất lãng phí chất dinh dưỡng, thế nên hai người họ mới muốn cắt bỏ hết luống hoa đực đi.

Nhưng hoa bí lại ăn được, nếu cứ cắt thẳng rồi ném đi như vậy thì cũng rất tiếc nên họ cẩn thận hái từng nhánh rồi dùng rơm buộc lại thành bó, tạm thời cứ giữ lại, đợi đến mùa không có rau để ăn thì sẽ mang ra bán ở cửa hàng thực phẩm tươi sống.

Thời tiết bây giờ khá nóng bức nên Lý Trình Trình không dẫn Lý Hiểu Đồng ra ngoài cùng mình nữa mà để cô bé ở trong thôn chơi với mấy đứa trẻ nhà khác.

Lý Trình Trình đang cúi người cẩn thận hái hoa bí thì đột nhiên mẹ của một đứa trẻ đang chơi cùng Lý Hiểu Đồng dẫn Lý Hiểu Đồng và đứa con của cô ta ra đây rồi nói bằng giọng sốt ruột: "Trình Trình, không xong rồi, có người ngoài vào làng mua rau, hắn ra giá cao hơn so với giá của cô nên tất cả mọi người đều bán rau và hải sản cho hắn rồi."

Lý Hiểu Đồng và con của gia đình này chơi với nhau rất vui nên Lý Trình Trình đưa cho người phụ nữ này mười đồng rồi nhờ cô ta để mắt tới Lý Hiểu Đồng giúp mình một lát, nếu không thì chắc chắn cô ta cũng sẽ thấy rất khó chịu với việc Lý Hiểu Đồng qua chơi mỗi ngày như vậy.

Được cho tiền để làm một việc nhàn nhã nên dĩ nhiên là thái độ của cô ta cũng khác hẳn.

Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Chị Tú Tuệ, chị có biết người đó mua lại với giá bao nhiêu không?"

"Tôi cũng mới biết chuyện này nên cũng không rõ lắm, nhưng cá chạch và lươn đều có giá năm xu một cân, còn lại thì tôi không rõ." Hoàng Tú Tuệ lắc đầu.

"Gấp hai lần rưỡi giá của tôi cơ à! Người này giàu có đấy, nhưng với tình hình này thì không biết hắn có thể mua lại nông sản trong thời gian bao lâu." Người này thu mua với giá cao như vậy thì chắc chắn sẽ phá sản, vì thôn An Cư rất đông dân, trong một ngày có thể cung cấp cho hắn cả nghìn cân nông sản nhưng hắn không bán kịp thì hàng hóa sẽ tồn đọng ở đó. Hàng tồn không bán ra được mà không lỗ vốn mới là lạ. Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

"Trình Trình, nông sản nhà tôi vẫn bán cho cô đó." Hoàng Tú Tuệ nói. Lý Trình Trình là người trong thôn nên chắc chắn cô sẽ không hãm hại bọn họ, còn bán cho người ngoài chắc cũng chỉ được lần một lần hai, nhưng những lần sau đó thì lấy gì ra đảm bảo?

Có ai đảm bảo được chuyện người đó sẽ thu mua nông sản của họ đều đặn mỗi ngày như Lý Trình Trình không?

 
Bình Luận (0)
Comment