Lý Trình Trình nhếch môi nói: "Nhát như thỏ đế còn nghĩ đến chuyện ở đây làm việc. Không lẽ cô đến đây chỉ để biểu diễn tiếng hét dễ nghe của mình thôi à?"
Nếu cô ta có thể nói chuyện đàng hoàng, đương nhiên Lý Trình Trình cũng sẽ nói chuyện với cô ta một cách đàng hoàng. Thế nhưng do cô ta ngang ngược xông vào chỉ trích Lý Trình Trình một trận, cho nên Lý Trình Trình có thể nói chuyện tử tế với cô ta được mới là lạ.
Nếu không phải sợ đả kích đến cô gái này, Lý Trình Trình sẽ không nương tay mà đã trực tiếp mắng cô ta khiến cô ta ân hận vì cách nói chuyện của mình rồi.
Nhìn cô gái xoay người rời đi, Lý Trình Trình thả lươn lại trên kệ hàng, nhìn cách ăn mặc vừa rồi của cô gái kia là biết người như vậy không phải là loại người đi làm. Nếu cô thật sự tuyển cô ta, cửa hàng thực phẩm tươi sống chắc không kiếm được tiền lại còn bị lỗ vốn.
Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình lập tức xé một tờ giấy nháp, sau đó viết ra một số yêu cầu đối với cửa hàng thực phẩm tươi sống, cô tuyệt đối không cho phép xảy ra trộm cắp, bất kể là trộm tiền hay trộm đồ ăn, một khi bị phát hiện cô sẽ sa thải ngay. Tay chân không sạch sẽ, đạo đức không đoan chính, cô không muốn một người như vậy.
Trước khi Bạch Đại Sơn và Hạ Vân Lai trở về, cuối cùng Lý Trình Trình cũng tuyển được một nhân viên đạt yêu cầu, Lưu Quế Hương ba mươi tám tuổi. Trước tiên Lý Trình Trình để cho cô ấy đọc thực đơn, sau đó bảo cô ấy đọc thông báo tuyển dụng và các yêu cầu đối với quản lý cửa hàng thực phẩm tươi sống, cô phát hiện cô ấy có thể nhận biết được tám mươi phần trăm chữ viết.
Có thể nhận ra được nhiều chữ như vậy, chứng tỏ trước đây cô ấy cũng từng đi học. Có lẽ sau này lập gia đình và làm nội trợ nên hiện tại cô ấy vẫn hơi dè dặt khi đối mặt với người ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình bảo cô ấy ký tên vào nội quy quản lý của cửa hàng thực phẩm tươi sống, biểu thị răng cô ấy đã hiểu rõ yêu cầu của cửa hàng. Sau này sẽ không được làm gì vi phạm đến nội quy của cửa hàng thực phẩm tươi sống. Lý Trình Trình nói với cô ấy về thời gian làm việc, bảy giờ sáng mỗi ngày là mở cửa kinh doanh, mười một giờ trưa đóng cửa.
Lưu Quế Hương cảm thấy rất vui vì mỗi ngày làm việc trong bốn giờ với mức lương là hai mươi đồng mỗi tháng. Như vậy thời gian buổi chiều và buổi tối cô ấy có thể tìm một công việc khác, bằng cách đó, lương của cô ấy sẽ cao hơn lương của công nhân làm việc trong một tháng, cô ấy cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chờ Bạch Đại Sơn và Hạ Vân Lai trở về, Lý Trình Trình nói với Hạ Vân Lai: "Vân Lai, thím này là nhân viên mới của chị, em hướng dẫn thím ấy bán hàng một tuần trước, sau khi thím ấy hiểu rõ thì để thím ấy tự đứng bán một tuần, chờ thím ấy hiểu rõ thì mình có thể bắt đầu rồi. Tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô, à đúng rồi, chìa khóa cửa hàng tôi để đây cho cô nhé."
Lưu Quế Hương là nhân viên mới, Lý Trình Trình không biết gì về cô ấy nên không thể nào giao chìa khóa cửa hàng cho cô ấy được.
Lý Trình Trình phân phó cho Hạ Vân Lai xong, cô cùng Bạch Đại Sơn đưa Lý Hiểu Đồng trở về thôn. Về đến nhà, Bạch Đại Sơn giao chìa khoá cửa hàng bên cạnh, các loại thủ tục và giấy chứng nhận của cửa hàng cho Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình thu hết đồ đạc lại, sau đó giấu sổ tiết kiệm "gia đình ba người" dưới đáy tủ quần áo, Bạch Đại Sơn cảm thấy khó hiểu, anh hỏi: "Vợ ơi, sao em lại để bên ngoài? Không phải để trong sơn động sẽ an toàn hơn sao? Vừa không bị trộm vừa không bị ẩm."
"Ở đây có rất nhiều quần áo sẽ không ẩm đâu." Lý Trình Trình vừa cười vừa nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta lấy chăn bông và thảm trong tủ ra phơi nắng một chút đi! Như vậy khi được sử dụng chúng không bị ẩm."
Lý Trình Trình không muốn để của cải ở trong sơn động, đương nhiên là cô sợ một ngày nào đó mình đột nhiên biến mất và Bạch Đại Sơn chỉ còn hai bàn tay trắng.
Để ở chỗ này coi như lúc mình biến mất thì Bạch Đại Sơn cũng còn có tiền để sinh sống!
"Được." Bạch Đại Sơn gật đầu, anh đi phơi chăn, thảm và cả quần áo mùa đông.
Thông thường vào tháng bảy, bí đỏ đã bắt đầu từ từ chuyển sang màu chín vàng. Bạch Đại Sơn đi hái chúng mang về, còn Lý Trình Trình thì thu hết toàn bộ bí đỏ vào sơn động. Bây giờ cô có rất nhiều khoai tây và bí đỏ, cô vẫn đang kiếm tiền từ món phá lấu. Cô không muốn bị phân tâm khi làm những chuyện này, chờ đến khi có đối thủ cạnh tranh món phá lấu xuất hiện rồi mới cân nhắc chuyện này sau!
Chờ Bạch Đại Sơn phơi xong chăn bông và quần áo ở nhà, hai người họ lại cùng nhau đi đến mảnh đất của nhà mình.
Lá khoai lang có giá trị dinh dưỡng cao và được gọi là "nhân sâm cao cấp". Giá trị dinh dưỡng của lá khoai lang cao hơn các loại lá của rau khác.
Lá khoai lang chứa một lượng lớn protein, vitamin, khoáng chất và chứa các yếu tố dinh dưỡng khác như chất béo, carbohydrate, chất xơ, canxi, phốt pho, sắt, carotene và các chất dinh dưỡng khác với hàm lượng cao nhất trong tất cả các loại rau.
Bắt đầu từ tháng tư, Lý Trình Trình thường xuyên đi hái lá khoai lang, đến tận bây giờ cô đã hái rất nhiều lá khoai lang rồi. Dĩ nhiên, cô không hề mang lá khoai lang đến cửa hàng thực phẩm để bán mà cất chúng vào trong sơn động.
Chỉ cần ngừng hái lá khoai trong giai đoạn khoai lang đậu quả thì sẽ không ảnh hưởng đến sản lượng khoai lang. Hơn nữa dây leo của khoai lang phát triển tốt cực kỳ. Khi hái lá khoai có thể khống chế dây leo phát triển, như vậy có thể đóng vai trò làm tăng sản lượng và thu nhập!
Từ sau khi Trình Tuyết Dương tặng cho cô hai mươi mẫu đất kia cô đã bao quanh tường sân nên việc kinh doanh phá lấu của Lý Trình Trình sẽ chuyển đến nơi đó làm, công việc rửa sạch, hầm thịt, cắt, tất cả đều giao cho Tôn Tố Mai, Lý Hồng Mai, Triệu Quyên Quyên và có mấy người bác gái của Bạch Đại Sơn.
Hiện tại Lý Trình Trình trả lương cho họ là hai đồng mỗi ngày.
Lý Trình Trình nói với các cô, món hầm này là giúp nhà hàng làm, dĩ nhiên bọn họ sẽ không hỏi nhiều nữa.
Đương nhiên, Lý Trình Trình sẽ không nói cho người khác biết công thức món phá lấu, cũng như không nói với ai. Lỡ mà bọn họ biết rồi lại tiết lộ ra ngoài thì sao? Hương vị món phá lấu cô làm là loại mà kiếp trước đã cải tiến vô số lần, khác hẳn với công thức nấu ăn thông thường của thời đại này.
Cho dù nếu thật sự trên thị trường xuất hiện đối thủ cạnh tranh món phá lấu thì cô cũng không sợ. Bởi vì cách điều chế của cô không giống họ.
Trước đây, mỗi buổi chiều Lý Trình Trình đi lò mổ nhập hàng, bây giờ cũng tìm được một người chủ xe bò, mỗi buổi sáng năm giờ đến lò mổ giúp cô nhập hàng, chỉ có tám mươi phần trăm hàng hóa được nhập vào vì cô phải dành cho những người buôn bán tư nhân khác nữa, một mình cô không thể lũng đoạn được. Hiện tại có người cung cấp nguồn hàng, gia công có người gia công, Lý Trình Trình chỉ cần đi phối nguyên liệu, sau đó cho phá lấu đã chế biến xong vào sơn động là được, chẳng còn gì để làm.
Hàng đêm Bạch Nhất Thuận vẫn phải cầm đèn pin ra ngoài giúp Lý Trình Trình bắt tôm. Hiện tại trong sơn động của cô cũng có một số con tôm hùm đất nặng đến mấy ngàn cân. Lúc Lý Trình Trình còn nhỏ đã nghe người già nói, thời đại này có nước thì có cá, cô hoàn toàn không ngờ lại có nhiều thủy sản khác đến như vậy.
Các món như ốc nhỏ, ốc đồng, lươn và cá chạch, cô đều bán trong cửa hàng thực phẩm tươi sống, nhưng tốc độ bán hàng hoàn toàn không theo kịp tốc độ thu thập, cho nên những thứ này trong tay cô càng ngày càng nhiều.
Cũng may diện tích sơn động cũng đủ lớn, nếu không thì thật sự đúng là không chứa được nhiều đồ như vậy.
Ngày cuối cùng của tháng tám, Lý Trình Trình thật sự rất thèm tôm hùm đất. Vì thế, từ trong sơn động, cô bưng một cái chậu gỗ đựng cả một thùng tôm hùm đất đi ra.
Sau khi tôm hùm đất được thả ra từ trong sơn động thì trở nên rất sung sức, thỉnh thoảng sẽ bò ra ngoài, Lý Trình Trình đành phải chia một nửa đến một cái chậu gỗ khác, sau đó xách nước giếng ngâm chúng.