Sau đó Lý Trình Trình dùng cọ nồi bằng rơm bắt đầu chà sạch từng con một, loại bỏ những lớp vỏ to trên đầu tôm và râu tôm.
Sau khi sơ chế xong, cô cho tất cả số tôm hùm đất đó vào một chiếc nồi lớn rồi nhanh chóng bưng vào nhà bếp, sau đó đun nóng dầu trong nồi rồi bắt đầu nấu. Nồi xào rau không to lắm nên một lần không thể nấu hết chỗ tôm đó được, thế nên Lý Trình Trình đã chia tôm thành hai vị: xào cay và xào tỏi. Lý Hiểu Đồng và Bạch Đại Sơn không ăn được cay, hai người họ chỉ ăn được xào tỏi thôi.
Nhìn hai chậu tôm đầy ụ trên bàn, Lý Trình Trình không khỏi nuốt nước bọt nhưng Lý Hiểu Đồng và Bạch Đại Sơn vẫn chưa về, cô không thể ăn một mình trước được nên đành lấy vung đậy nắp lại.
Đến trưa, lúc ba người đang cùng nhau ăn cơm trưa thì chợt nghe thấy tiếng loa phát thanh trong thôn vang lên: "Bạch Đại Sơn mau tới chi bộ thôn nghe điện thoại, Bạch Đại Sơn mau tới chi bộ thôn nghe điện thoại."
"Anh đi nhận điện thoại nhé, cả nhà ăn trước đi, không cần chờ anh đâu." Bạch Đại Sơn đặt con tôm trên tay xuống, dùng nước nóng rửa sạch tay rồi ra khỏi nhà.
Lý Trình Trình và Lý Hiểu Đồng tiếp tục ăn. Lý Hiểu Đồng nếm thử một miếng tôm xào cay, thấy hơi cay nên đổi sang vị tỏi. Lý Trình Trình đã dạy cô bé cách bóc tôm nên bây giờ cô bé đã có thể tự mình ăn mà không cần Lý Trình Trình giúp đỡ.
Bạch Đại Sơn đi đến chi bộ thôn, trưởng thôn chỉ vào chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông trên bàn: "Lão Tam nhà cậu gọi điện đến đấy, vẫn chưa cúp máy đâu, chỉ cần nhấc máy lên nghe thôi."
Bạch Đại Sơn gật đầu rồi đi đến trước bàn nhấc điện thoại lên nghe: "Lão Tam, em gọi điện về có chuyện gì thế?"
"Anh ơi, cách đây một thời gian San San viết thư cho em bảo em gửi tiền cho nó, nhưng mà khoảng thời gian đó em không có mặt ở nơi đóng quân, bây giờ về mới nhận được thư. Không biết San San đòi tiền là có việc gì không?" Bạch Lão Tam hỏi bằng giọng lo lắng.
"Em không cần quan tâm đến chuyện của nó đâu, bây giờ có Lão Nhị lo cho nó rồi, mỗi ngày đều cho nó hai xu nên cuộc sống của nó ổn lắm, gửi thư đòi tiền em chắc là để hơn thua với các bạn cùng lớp thôi. Sau này em không cần lo cho nó đâu, cứ dành dụm tiền sau này còn xây nhà cưới vợ. Ở đó nếu em có nhìn trúng đồng chí nữ nào thì hãy nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ nhé." Bạch Đại Sơn dặn dò. Năm nay lão Tam đã hai mươi ba tuổi rồi, cũng phải suy xét dần đến chuyện hôn nhân đại sự thôi.
"Anh yên tâm đi, khi nào có thời gian em sẽ cân nhắc về chuyện của mình." Bạch Lão Tam đáp: "San San không đỗ Đại học đúng không anh?"
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Ừ không đỗ, bây giờ mỗi ngày đều ở nhà nghỉ ngơi, cũng không giúp Lão Nhị để ý tình hình đồng áng."
Bạch Lão Tam do dự một lúc rồi mới nói với Bạch Lão Đại: "Anh này, hay là để San San đến chỗ em đi. Ở bên này em vẫn còn phòng, vẫn có chỗ cho con bé ở, còn em thì chuyển đến ký túc xá. Để em tìm cho con bé một công việc, rèn luyện tính cách của nó cho tốt rồi tìm cho nó một người bạn đời tốt."
"Nếu em đã có ý như vậy thì em tự mình nói với con bé đi, anh sẽ không chuyển lời giúp đâu. Thêm nữa là hiện giờ anh rất bận, cũng không giúp em tiễn nó qua bên đó được, em bảo Lão Nhị nhé!" Hết lần này đến lần khác Bạch San San đã khiến anh đau lòng nên từ lâu anh đã không còn coi cô ta như người nhà nữa, thế nên dĩ nhiên là cũng sẽ không vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy.
"Vâng ạ, vậy mai sau khi huấn luyện xong em sẽ gọi cho con bé." Bạch Lão Tam cũng biết mối quan hệ giữa Bạch San San và anh trai đã không thể cứu vãn được nữa, cố gắng vun vén vào cũng chỉ khiến mọi người thêm đau khổ thôi.
Mà năm nay Bạch San San cũng mười chín tuổi rồi, thực sự đã đến lúc phải tự lập, không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào anh trai được nữa.
Bạch Đại Sơn im lặng vài giây rồi hỏi: "Tết năm nay em có về được không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Lão Tam thoáng ngẩn ngơ: "Em cũng không biết nữa, phải đến lúc đó mới biết được."
Cậu ta nhập ngũ bảy năm mới về một lần, dù rất muốn mỗi năm được về quê đón Tết cùng gia đình nhưng tính chất công việc của họ là như vậy, luôn phải sẵn sàng nhận mệnh lệnh bất cứ lúc nào, thậm chí ngay cả dịp năm mới cũng có thể bị điều động ra quân.
Bạch Đại Sơn cũng hiểu nên đáp: "Ừ, mấy hôm nữa anh sẽ gửi qua cho em một ít thịt xông khói chị dâu tự làm, rảnh thì em nấu cơm ăn nhé, cải thiện bữa ăn một chút."
"Cảm ơn anh cả." Bạch Lão Tam cảm kích.
Mấy năm nay Bạch Lão Tam không ở nhà, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai Bạch lão đại khiến trọng trách của anh rất nặng nề, thế nên lúc nào trong lòng Bạch Lão Tam cũng cảm thấy áy náy. Hiện giờ cuộc sống của anh trai ngày càng tốt lên khiến cậu ta cũng mừng thay.
Sau khi cúp máy, Bạch Đại Sơn trở về, anh không ngờ Bạch San San lại gửi thư vòi tiền Bạch Lão Tam. Bạch San San tiêu xài hoang phí như vậy thì cung cấp thêm tiền cho nó cũng có ý nghĩa gì đâu? Công việc hiện giờ của Bạch Lão Tam vừa vất vả lại vừa nguy hiểm, đến người yêu còn không có, Bạch San San không những không nghĩ cho anh trai mà còn viết thư vòi tiền, lương tâm của nó đúng là ném cho chó ăn rồi!
Bạch Đại Sơn về đến nhà, ngồi vào bàn rồi tiếp tục ăn cơm. Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Ai gọi điện thoại cho anh vậy? Người ta nói gì thế anh?"
"Bạch Lão Tam gọi điện thoại về bảo là để Bạch San San đến chỗ nó ở rồi tìm cho nó việc gì đó làm, sau này sẽ kiếm tấm chồng tốt cho nó." Bạch Đại Sơn vừa ăn vừa nói.
Dù Lý Trình Trình và Bạch San San không ưa nhau lắm nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc làm hại Bạch San San hay chuyện gì tương tự. Hiện giờ thấy Bạch Lão Tam muốn giúp Bạch San San như vậy nên cô cũng rất vui: "Ở đó đều là binh lính và quân nhân, rất an toàn nên để Bạch San San đến đó tìm việc cũng được, tiện thể rèn giũa lại tính cách của cô ta một chút, sau đó kiếm một tấm chồng, cuộc sống về sau nghe có vẻ không tệ lắm."
Bạch Lão Tam có thể tìm một người không tốt cho em gái mình được không? Nghe là biết chuyện không thể rồi! Chắc chắn Bạch Lão Tam sẽ cẩn thận lựa chọn, tìm cho em gái mình một người có năng lực. Chỉ cần Bạch San San không kiếm chuyện thì dù cô ta không có năng lực gì cả, cuộc sống sau này của cô ta cũng sẽ không tệ lắm, vì anh trai cô ta là Bạch Lão Tam mà, ai dám bắt nạt cô ta chứ?
Bạch Đại Sơn nói tiếp: "Anh bảo lão Tam tự nói chuyện với Bạch San San và lão Nhị rồi, anh sẽ không giúp chú ấy chuyển lời để tránh lộ tin tức ra ngoài. À đúng rồi, hôm nào em gói giúp anh một ít thức ăn, anh gửi cho Lão Tam để chú ấy cải thiện bữa ăn nhé. Không biết thức ăn ở chỗ đó có ra gì hay không nữa!"
Lý Trình Trình gật đầu: "Được, mỗi món em gói cho chú ấy năm cân."
"Cảm ơn vợ." Bạch Đại Sơn gắp một con tôm rồi đưa lên bên miệng Lý Trình Trình: "Không biết anh có tài đức gì mà lại cưới được một người vợ như em."
Lý Trình Trình liếc mắt nhìn anh bằng vẻ dỗi hờn, dùng đũa gắp con tôm vừa được Bạch Đại Sơn bóc vỏ, vừa bỏ vào miệng còn chưa kịp nhai thì loa phát thanh lại vang lên: "Lý Trình Trình mau đến chi bộ thôn nghe điện thoại, Lý Trình Trình mau đến chi bộ thôn nghe điện thoại."
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, cười bất đắc dĩ rồi cùng đến chi bộ thôn.
Gia đình Cố Trạch có mâu thuẫn với Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết nên Bạch Đại Sơn không yên tâm để Lý Trình Trình một mình tiếp xúc với người nhà họ Cố.
Đi đến chi bộ thôn, Lý Trình Trình nghe điện thoại: "Xin chào, tôi là Lý Trình Trình, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?"
"Trình Trình, là chú, Trình Minh Châu." Trình Minh Châu ở đầu dây bên kia đáp lời.